Tào Tặc
Chương 658 : Giả Tiết
Ngày đăng: 00:08 22/04/20
Trên đời này người tinh anh quá nhiều!
Trong trăm năm Tam quốc, những nhân vật tinh anh ngưng tụ mấy nghìn năm Hoa Hạ nhiều không đếm suể, Tào Bằng cũng không phải là người có thể thu hút, cho nên Gia Cát Quân không muốn ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không để tâm. Mặc kệ nghĩa huynh đệ kia là thật hay giả, hay là mượn cớ, dù sao thì nếu là may mắn thì không phải bất hạnh. Có thể sống lại ở thời Tam quốc đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi.
Trong nháy mắt đã tới cuối tháng.
Ở lại Phàn Thành mười ngày, Bàng Đức Công quay về núi Lộc Môn, lánh đời trong núi.
Có lẽ lần này vào núi ông sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Tuy nhiên đối với tâm nguyện đã hoàn thành của Bàng Đức Công mà nói thì quãng đời còn lại trong núi cũng là một chuyện vô cùng mỹ mãn. Về phần trong thế tục hồng trần ngươi lừa ta gạt đầy hỗn loạn, từ nay về sau sẽ không còn liên quan tới ông nữa. Trước khi rời khỏi Phàn Thành, Bàng Đức Công đem những điển tịch nhiều năm mà ông tích trữ bao năm qua tặng hết cho Tào Bằng, mục đích chỉ có một, đó là hy vọng Tào Bằng có thể đem những thư tịch này xuất bản thành sách truyền lại cho hậu thế. Điển tàng của Bàng Đức có lẽ không được phong phú như Thái Ung năm xưa, nhưng có rất nhiều bản đơn lẻ, thậm chí có những sách quý chỉ còn là tuyệt bản, vô cùng quý báu. Tào Bằng rất cảm động, sau khi thương nghị với Tư Mã Huy, cuối cùng đã thuyết phục Tư Mã Huy xin ông tạm hoãn kế hoạch cầu tiên vấn đạo, tới Huỳnh Dương chịu trách nhiệm hiệu đính, in ấn và xuất bản sách.
Tư Mã Huy vốn là một học giả, nếu không sẽ không dốc toàn bộ gia tài mở Thủy Kính sơn trang dạy học.
Mà nay Tào Bằng mời ông hiệu đính kiểm tra sách, không thể nghi ngờ đó là một sự nghiệp mang lại lợi ích cho thiên thu. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ông đã đồng ý.
Tiếp đó, Tào Bằng lại phái người đi tới Ngọa Long Cốc Lục Hồn Sơn mời Hồ Chiêu xuống núi.
Dù sao in ấn hiệu đính sách là một chuyện vô cùng quan trọng, chỉ dựa vào một mình Tư Mã Huy chưa chắc đã hoàn thành, dù sao Hồ Chiêu cũng là dạy học giáo dục thế nhân, nếu thật sự có thể khiến cho thư tịch được phổ biến rộng khắp, đối với Hồ Chiêu mà nói, đó cũng là một công đức khó lường.
Tào Bằng tin tưởng Hồ Chiêu cũng sẽ không từ chối.
Sau khi nói chuyện với Tư Mã Huy xong, Tào Bằng còn phái người tới Hứa Đô liên lạc với đám người Khổng Dung.
Bao gồm cả Hoàng Thừa Ngạn, cũng nhất định phải mời được ông ấy. Tiếp đó, hắn lại cho người tới Huỳnh Dương mời mẫu thân Trương thị ra mặt mua một thổ đất dưới chân núi Phú Hí, dùng để hiệu đính thư tịch. Núi Phú Hí phong cảnh như tranh, là một nơi rất hợp lý. Mà Huỳnh Dương là đại địa Trung Nguyên, vốn là nơi thịnh hành phong trào học tập. Sau khi Tào Bằng đã làm ra một loạt an bài ở nơi này đã chuẩn bị không hề hỏi đến việc này
Nhưng Pháp Chính lại không kìm nổi, khuyên can:
- Công tử giao tiếp rộng, mà nay việc hiệu đính thư tịch, in ấn phát hành là một chuyện trọng đại. Tuy nhiên dù mời nhiều người như vậy trong thời gian ngắn chưa chắc đã hoàn thành. Sao không mở một thư viện, vừa hiệu đính kiểm tra, vừa giảng dạy, giáo dục nhân tài? Đây chính là một việc cực lớn, người khác cả đời nghèo khổ chưa chắc đã làm được như vậy. Mà người như công tử đây không phải lo lắng tiền bạc, sao không gióng trống khua chiêng thiết lập chứ?
Thân là chủ mưu của Tào Bằng, Pháp Chính suy xét xa xôi hơn Tào Bằng.
Nếu nói in ấn hiệu đính kiểm tra kinh điển chỉ do Tào Bằng nhất thời hứng khởi mà nói ra, vậy thì sự tồn tại của Pháp Chính chính là muốn Tào Bằng từ trong chuyện này thu được lợi ích lớn nhất. Mở thư viện? Đó là đề nghị không tồi! Tương lai khi thư viện được mở ra rồi, nói không chừng có thể sánh vai với thư viện Toánh Xuyên. Thân là người sáng lập ra thư viện, sau này tất cả những học trò đi ra từ thư viện đều là môn sinh của Tào Bằng.
Tào Bằng có chút khó xử, hạ giọng nói:
- Ta nào có năng lực mở thư viện?
Pháp Chính cười nói:
- Lời công tử sai rồi, là ngươi mở thư viện, chứ không phải bảo ngươi quản lý thư viện. Nói thật, thanh danh Công tử vang dội nhưng với kinh nghiêm và học thức này muốn trấn thủ thư viện chỉ sợ vẫn chưa đủ để đảm đương trọng trách. Vấn đề là Công tử có mạng lưới quan hệ hùng mạnh, lần này việc hiệu đính, kiểm soát thư tịch đã tụ tập được Tư Mã Huy, Hồ Chiêu, Khổng Dung còn có nhạc phụ Hoàng lão tiên sinh nữa. Những người này chẳng phải đều là những học giả bác học uyên thâm đó sao? Mà nay đều đã tề tựu tại một nơi, chỉ sợ thư viện Toánh Xuyên cũng phải nhượng bộ. Chỉ cần Công tử đem mở thư viện, sau đó giao cho bọn họ xử lý là tốt rồi. Ha hả, Khổng Dung tiên sinh là thầy của công tử, Hoàng lão tiên sinh là nhạc phụ của công tử, chẳng phải bọn họ sẽ dốc hết tâm sức sao?
Tào Bằng liên tục gật đầu:
- Lời Hiếu Trực nói rất có lý.
Lập tức hắn lại viết thư phái người đi gửi các nơi.
Đồng thời phái người đến núi Trung Dương nói kế hoạch cho Hạ Hầu Chân và Hoàng Nguyệt Anh biết. Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, tuy rằng mẫu thân Trương thị là người khéo léo, nhưng dù sao cũng là phụ nữ nhà nông không biết chữ. Loại chuyện như này nên để các nàng Hoàng Nguyệt Anh ra mặt, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, Huỳnh Dương lại nằm dưới sự cai trị của Hà Nam.
Mà Hạ Hầu Uyên lại là Hà Nam Doãn, đó được xem như là một phần ba mẫu ruộng của Tào Bằng.
Sau khi chuyện này an bài thỏa đáng xong, Bàng Sơn Dân từ núi Lộc Môn quay về Phàn Thành.
Nói chung, người có được Tiết, địa vị đều cực cao.
Bản thân Tào Thào là Giả Tiết, nhưng dưới trướng ông ta, Tào Bằng cũng là lãnh tướng đầu tiên được quyền lực Giả Tiết.
Sắc mặt Tào Bằng biến đổi, vội vàng đứng dậy cung kính tiếp nhận.
Chỉ có điều, hắn có chút không hiểu, vì sao Tào Tháo lại cho hắn thân phận Giả Tiết này. Đô Đôc Kinh nam, nói cách khác toàn bộ chiến sự bốn quận Kinh nam đều nằm trong tay hắn. Đây chín là chứng tỏ Tào Thào tin cậy hắn, người bình thường căn bản không có được quyền lực như vậy.
- Vĩnh Niên huynh, Thừa tướng còn có căn dặn khác không?
- Thừa tướng có một phong thư.
Trương Tùng lấy ra một phong thư, đưa cho Tào Bằng.
Tào Bằng mở ra đọc, đọc rất nhanh, sắc mặt lại tỏ ra đầy khó hiểu.
Tào Tháo định tháng ba phát động tấn công Giang Hạ, nhiệm vụ của Tào Bằng vô cùng đơn giản, chính là muốn chặt đứt liên hệ giữa quận Trường Sa và Giang Hạ, vây Lưu Bị ở Kinh Nam. Đồng thời, ông ta còn muốn đối phó sự đánh lén của Giang Đông, nhưng tuyệt đối không thể khai chiến với Giang Đông.
Khó khăn này quá lớn!
Giữa quận Giang Hạ và Trường Sa thì chắc chắn phải qua huyện Hạ Tuyển.
Phải chặt đứt liên hệ hai quận này thì phải chiếm lĩnh Hạ Tuyển, ngăn Trường Sa và Giang Hạ.
Nói thật ra, đánh chiếm Hạ Tuyển không khó, nhưng muốn đánh chiếm Hạ Tuyển phải qua được Bạc La Uyên. Bạc La Uyên thuộc Giang Đông, mà Chu Thái, Từ Thịnh cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Tào Tháo không muốn Tào Bằng nảy sinh xung đột với Giang Đông, khó khăn này quả thưc không nhỏ.
Tuy Tào Tháo nói đã phái người liên lạc Giang Đông, muốn trấn an Tôn Quyền, không tham dự vào chiến sự Kinh nam.
Nhưng Tôn Quyền có đồng ý hay không cũng không biết. Cho dù là Tôn Quyền ngoài miệng đồng ý, nhưng chưa biết chừng ông ta sẽ ngầm ủng hộ Lưu Bị.
Đạo lý môi hở răng lạnh, sao Tôn Quyền không biết?
Cho nên nói, nếu muốn đánh chiếm Hạ Tuyển huyện, chắc chắn phải xung đột với Giang Đông.
Phiền toái này không nhỏ.
Tào Bằng chau mày tiếp tục đọc.
Đột nhiên giữa lúc đó hắn lại nở nụ cười kỳ quái! Dường như hắn đã hiểu vì sao Tào Tháo phải trao tặng Giả Tiết cho hắn, thì ra là thế...
Bởi vì ngoại trừ để Tào Bằng làm Đô Đốc Kinh Nam ra, Tào Thào còn bổ nhiệm một người.
Thượng Thư Lệnh Tuân Úc đảm nhiệm Tham Thừa tướng quân sự, đồn trú tại Tác Đường, giám sát chiến sự Kinh Nam...Một là Đô Đốc quân sự Kinh Nam, một là Giám quân sự Kinh Nam.
Ý tứ chính là, Tuân Úc làm trợ thủ cho Tào Bằng, đồng thời có trách nhiệm giám quân.
Trao quyền Giả tiết cho Tào Bằng, ngoại trừ tiện để hắn làm việc tại Kinh Nam ra, cũng giải thích việc để Tuân Úc đảm đương trợ thủ của Tào Bằng. Dù sao, Tào Bằng là Giả Tiết, cũng đại diện cho Hoàng đế, sẽ khiến cho Tuân Úc thân là Thượng Thư Lệnh cũng không cảm thấy xấu hổ, hoặc là trong lòng sinh ra bất mãn gì đó.
Chẳng qua, phái Tuân Úc đến đây...
Trong lòng Tào Bằng có chút vui mừng, lại có chút khẩn trương!