Tào Tặc

Chương 695 : Ân oán tình thù

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Ban đêm oi bức, sau nửa đêm đột nhiên nổi gió.



Mây đen che trăng, tiếng sấm chớp, bất chợt một trận mưa to trút xuống.



Mộc Thừa Cốc yên tĩnh không một tiếng động.



Tiếng xoong nổi đập vang, đã đến giờ sửu. Ngọn đèn ở cửa viên môn Tào doanh đã tắt, từ xa nhìn lại chỉ thấy những ánh sao thưa thớt. Mưa lớn như vậy, các tướng sĩ quân Tào đều trốn vào trong trướng bồng, nhìn qua quân doanh vô cùng yên lặng khiến người khác cảm thấy ngột ngạt khó thở.



Mộc Thừa Cốc nằm ở ngoài thành Long Kỳ ba mươi dặm.



Gọi là một khe cốc nhưng chẳng qua chỉ là một khe sâu, bởi vậy hướng tây xuyên qua khe sâu, đường lớn chia làm hai, một hướng Tả cốc, một hướng Lâm Khương. Hơn nữa, cũng là một quan ải cực kỳ quan trọng của Tây bộ Kim Thành.



Binh mã Tào Bằng đóng quân như thế!



Tiếng sấm ầm vang, thỉnh thoảng có ánh chớp xé rách trời cao. Ánh sáng trắng bệch vụt sáng chợt tắt, khiến Mộc Thừa Cốc càng thêm kinh khủng. Một ánh chớp lại xuất hiện, trong ánh chớt, bên ngoài Mộc Thừa Cốc xuất hiện một đội quân trên mặt bùn đen, nhìn vô cùng đáng sợ. Số người càng lúc càng lớn, đông nghìn nghịt khó có thể đếm được.



Những người này mạo hiểm mưa to lặng lẽ tới gần cốc.



Tiếng mưa rơi, tiếng sấm đã giấu đi tiếng bước chân.



- Giết cho ta!



Ngay khi những người này tới gần sau cốc, chợt nghe có tiếng người hét to.



Trong phút chốc, mấy nghìn người đồng thời hò hét, phóng tới Tào doanh tại Mộc Thừa Cốc. Mà trong Tào doanh lại không có động tĩnh gì.



Đám người đánh lén như thủy triều vọt vào trong Tào doanh.



Xa xa có thể nhìn được lêu lớn trung quân đèn đuốc sáng trưng, có bóng người lay động.



Một người có dáng vẻ thủ lĩnh mang theo đại đao sáng bén xông vào trong, cũng không cần nhìn rõ tình huống đã vung đao chém xuống một quân Tào đang trở mình trên mặt đất. Đầu người nhanh như chớp rơi xuống, nhưng không có bất luận tiếng động gì. Người đó vội cúi xuống xem mới phát hiện người kia không ngờ chỉ là một bù nhìn bằng cỏ.



Không hay rồi, trúng kế!



Người đó tiến lên phía trước, đẩy ngã tướng lãnh quân Tào mặc khôi giáp đang ngồi ở giữa lều lớn.



Tất cả đều là người bù nhìn.



- Trúng kế, chạy mau.



Gã vội vàng lao ra khỏi lều lớn, gào to.



Răng rắc, theo một tiếng sấm sét nổ vang, bao phủ tiếng gào của gã.



Cũng đúng lúc này, tiếng trống trận ù ù nổi lên từ bốn phương tám hương. Hai bên khe sâu xuất hiện vô số cung tiễn thủ quân Tào nhắm ngay vào khách không mời mà đến đã bị trúng bẫy rập này. Trong tiếng mưa tên rơi là những tiếng gào thét thảm thiết. Từng tiếng gào thê lương nổi lên, quanh quẩn xung quanh Mộc Thừa Cốc. Khách không mời phát hiện trúng kế, lập tức cuống cuồng xoay người chạy ra khỏi bên ngoài viên môn.



Có thể nói, tiến vào thì dễ, mà đi ra thì khó.



Một đội Bạch đà binh mặc trọng giáp giáp trụ cầm trường đao đứng bên ngoài viên môn.



Một viên đại tướng đứng đầu, tay cầm một cây chông sắt cái vồ, miệng rống to:



- Không để kẻ nào sống sót, giết toàn bộ.



Trong lúc nói chuyện, bạch đà vương dưới háng lập tức vọt vào đám người.



Chông sắc cái vồ nặng trịch quét ngang mà đến. Mười mấy khách không mời mà đến nâng đao đón đỡ, chỉ nghe những tiếng gãy binh khí liên tiếp, chông sắt cái vồ mang theo từng chùm sương máu đập những người kia ngã trên mặt đất.



Bạch đà Vương mặc trọng giáp giống như một cỗ xe tăng đấu đá ngang dọc trong đám người.



- Một lũ hề mà cũng dám bí mật đánh úp doanh trại địch?



Đại tướng kia lớn tiếng quát:



- Công tử nhà ta sớm đã chuẩn bị, chỉ chờ những kẻ tặc xuẩn ngốc các ngươi đi tìm cái chết...



- Bạch đà, xung phong.



Một con bạch đà theo viên võ tướng kia nhảy vào trong doanh, ánh đao loang loáng, máu tươi lan tràn.



Cùng lúc đó, trong thành Long Kỳ.



Cửa chính một tòa nhà trọ bị ra, vô số người áo đen đi vào nhà trọ.



Những người này gật đầu với nhau, rồi sau đó lập tức phân tán ra, chạy về hướng hia cửa toàn thành Long Kỳ.



Ở trên đường, một đội người áo đen chạm mặt một đám người khác.



Người cầm đầu kia thân hình không cao, mà hơi mảnh khảnh, trên mặt mang khăn che mặt.



Song phương gặp nhau cũng không mở miệng, chỉ gật đầu lướt qua nhau.



Người áo đen che mặt đi thẳng đến quan dịch.



- Cô nương, xem ra cẩu tặc kia vẫn chưa hề phòng bị.



Đứng ở bên ngoài quan dịch, xa xa có thể nhìn thấy hai ngọn đèn bị gió làm rơi trên mặt đất. Cửa lớn quan dịch đóng chặt, bốn phía không có quân tốt thủ vệ. Người áo đen dừng chân, đang quan sát thì có người nói:



- Cô nương, chúng ta ra tay đi. Đoán chừng Khương Vương Tô Uy kia cũng đã hành động.



- Ừ, ra tay đi.



Người áo đen cầm đầu rút bảo kiếm ra, chĩa vào quan dịch.



Hơn hai trăm người lập tức từ chỗ tối thoát ra, đánh tới quan dịch.Chỉ thấy động tác bọn họ linh hoạt, đi sát dưới tường quan dịch, hai người một tổ, một người cong người làm ngựa, hai tay vươn ra trước, một người khác bước đi như bay, một chân dẫm lên tay đồng bạn, cả người mượn lực bay lên đầu tường.



Rồi sau đó, lại kéo đồng bạn lên, hai người cùng nhảy vào tường viện.



Không đến một lát, chỉ thấy cửa quan dịch mở ra, hai người áo đen ở sau cửa, ngoắc ra ngoài.


***



Một đêm mưa gió qua đi, ánh sáng mặt trời dâng lên.



Mưa rền gió dữ, gột rửa sự oi bức của thành Long Kỳ, thay vào đó là sự mát mẻ.



Mà dân chúng thành Long Kỳ rõ ràng cảm nhận được bầu không khí thành Long Kỳ vô cùng khác thường. Theo một đội quân tốt xông vào nhà trọ, lôi ra rất nhiều người bị trói chặt.



Trong những người này, có người là thương nhân Khương Đê, có khi là chưởng quầy nhà trọ.



Đương nhiên, cũng có nhiều gương mặt xa lạ.



Có người quen biết muốn đi lên hỏi quân quan, thì thấy quân quan ngày thường thân thiết lại trừng mắt, lộ sát khí.



- Hỏi thăm làm gì?



- A, chỉ tò mò thôi.



- Quá tò mò sẽ chết người...làm tốt chuyện của ngươi, đừng hỏi nhiều.



- Vâng vâng...



Những người đó túa mồ hôi lạnh.



Đây là chuyện lớn!



Khi đến chính ngọ, ngoài thành xuất hiện một đội binh mã áp giải tù binh Khương Đê, trực tiếp đóng quân dưới thành. Bàng Thống dẫn theo Sa ma Kha vào thành bẩm báo Tào Bằng, đồng thời đem đầu Tô Uy trình tới trước mặt Tào Bằng.



- Chẳng phải ta đã nói để lại mạng sao?



Vẻ mặt Sa Ma Kha đau khổ nói:



- Công tử, trời tối như vậy, lại mưa lớn như vậy, ta sao có thể biết ai là Tô Uy? Với lại có kẻ động thủ, ta liền cho hắn một đập...Thằng nhãi này cũng rất ấn tượng, cũng khá khỏe mạnh, nhưng không tiếp được một gậy của ta. Kết quả sau khi nện xuống thì biến thành như này.



Thủ cấp của Tô Uy trong hộp gấp máu thịt bầy nhầy, óc nát bét...



Tào Bằng cau mày, trực tiếp gạt sang một bên.



- Đập người ta thành như này còn mang tới đây làm gì?



- Là Công tử nói: sống phải thấy người, chết phải thấy xác...Ta thấy mang thi thể hơi khó, nên chặt bỏ đầu.



Tào Bằng cười khổ.



- Thôi, đem đầu này treo ở trên cửa thành thị chúng đi..Cũng không biết có ai còn nhận ra hắn chính là Khương Vương Tô Uy không.



Bàng Thống không kìm nổi cũng cười, xua tay ra hiệu vệ sĩ lại đem đầu Tô Uy mang đi.



- Công tử, tiếp theo có phải là xuống tay với Đậu Mậu không?



Tào Bằng ra sức xoa hai gò má, tinh thần cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.



- Đương nhiên phải giải quyết Đậu Mậu, tuy nhiên trước tiên phải giải quyết tốt một việc đã.



- Đúng rồi, đêm qua bắt được bao nhiêu tù binh?



- Qua thống kê, chém giết ước chừng hơn ngàn ngươi, tù binh hơn ba ngàn người, hơn ngàn người chạy trốn.



- Giết hết đi!



Tào Bằng khoát tay làm động tác.



- Giết hết?



Bàng Thống lập tức ngẩn ra.



Tào Bằng thở dài, trầm giọng nói:



- Năm xưa ta từng nói Khương Hán một nhà.



Ta tự nhận đã hết lòng quan tâm giúp đỡ bọn họ, cho bọn họ đất đai, cho bọn họ nhà ở, cho bọn họ sống những ngày yên lành, thậm chí lúc bọn họ vi phạm pháp luật, ta còn rộng rãi và hậu đãi bọn họ.



Ta đã có lòng tốt, lại bị bọn họ cho rằng ta là kẻ yếu đuối.



Nếu lòng tốt không thể khiến bọn họ thành thật thần phục, vậy thì đơn giản dùng màu và sắt để bọn họ biết rõ tình trạng bọn họ. Bọn họ đều là nhưng người gian ngoan khó thay đổi, giống người Hung Nô, chó chỉ biết ăn phân, hôm nay nhân hậu với bọn họ, ngày mai bọn họ khôi phục chút huyết khí, lại quấy rối tiếp...



Ta cũng không có tinh thần ngày nào cũng chơi đùa với bọn chúng.



Thông báo với Hà Hoàng, ta muốn đầu của Đậu Mậu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Trong vòng mười này ta không thấy thủ cấp của Đậu Mậu thì đến lúc đó ngựa đạp Hà Hoàng, thi hoành khắp nơi, máu chảy thành sông, đừng trách ta lòng lang dạ sói.



- Vâng!



Bàng Thống nghe được lập tức hiểu ý Tào Bằng.



Trước diễn đủ rồi, tiếp theo...chính là xem ai hung ác hơn!



Đơn giản chỉ người rộng rãi không thôi cũng không thể làm Khương Đê cảm động, phải vừa đấm vừa xoa mới có thể đạt được mục đích.



Tào Bằng thở dài:



- Chỉ tiếc, ứng cử viên Đô úy Tây bộ còn phải suy xét lại lần nữa!



Bàng Thống không nói gì.



- Đúng rồi, Triệu Vân đang ở đâu?



- Đã quay lại...binh mã sở bộ của Công Uy vẫn bí mật giám thị.



Tô Tắc suất lĩnh đại quân đánh hạ đại doanh Phá Khương, Tô Yên thị đã nghe theo lệnh của Công tử không gây khó xử, đã đưa trở về Tây Khương. Binh mã sở bộ của Triệu Tướng quân tính toán chậm nhất thì chính ngọ ngày mai sẽ đến thành Long Kỳ.