Tào Tặc
Chương 697 : Quân Hán đến đây
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Tứ Chi Hà Thủ nằm ở vị trí trung tâm Hà Hoàng, cũng là nơi tụ tập dân cư người Đê.
Nói đến người Đê, thời thủy tổ cũng rất khó giải thích rõ ràng. Nghe nói thuộc một nhánh của người Khương, cho nên cho tới nay đều lấy tên là Khương Đê. Hà Hoàng lạnh nghèo, nhưng đất đai tại Tứ Chi Hà Thủ phì nhiêu, bò dê hàng đàn, trở thành đất lành cho ngươi Để. Từ Tây Hán tới nay, số lượng người Đê di chuyển tản mát khắp các nơi Quan Trung.
Thành trì Tửu Tuyền cũng có người Đê, quận Hà Tây cũng có bộ lạc người Đê.
Nhưng đại bộ phận người Đê vẫn tập trung ở vùng Hoàng Trung và Hà Hoàng.
Dựa vào thổ địa rộng lớn của Hà Hoàng, bọn họ ở nơi này tự do sinh sản sinh lợi. Từ thời Đông Hán tới nay đã mấy lần tạo phản, mang đến sự uy hiếp rất lớn cho nước Hán Đế.
Hà Hoàng Đê Vương Đậu Mậu trên bốn mươi, tinh lực dồi dào.
Vóc người y không cao, cũng chỉ khoảng 160cm, nhưng lại cực kỳ tráng kiện, cao to lực lưỡng.
Đậu Mậu tham tiền háo sắc, trong trướng đã có gần hơn sáu mươi thiếp thất, trong đó có không ít nữ tử người Hán được cướp đoạt Đả Thảo Cốc từ Quan Trung, đồng thời cũng có rất nhiều nữ tử Hung Nô, Yết Hồ, Tiên Ti, Khương Đê.
Dựa vào vũ lực hùng mạnh nên đã xưng bá xưng vương ở Hà Hoàng.
Tuy nhiên trước đó, Đậu Mậu cũng không hề xúc phạm đến lợi ích Tào thị, cho nên Tào Bằng cũng không hề để tâm đến người này.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Hà Hoàng đã có hương vị mùa thu đậm đà.
Trời xanh ngắt, mênh mang.
Cảnh sắc Hà Hoàng bao la hùng vĩ như Mạc Bắc đầy mê người.
Trong Vương trướng màu vàng chói, Đậu Mậu ôm một mỹ thiếp nghị sự cùng mọi người.
Cảnh cáo của Tào Bằng đã truyền khắp Hà Hoàng.
Không ít người cảm thấy sợ hãi, cho nên nơm nớp lo sợ hỏi:
- Đại vương, Tào Bằng kia đã phát ra mệnh lệnh đuổi giết Đại Vương, mà thời gian đã càng lúc càng gần, vậy phải làm thế nào đây?
- Sợ cái gì!
Đậu Mậu nhếch miệng, dùng bàn tay to vuốt ve bộ ngực đầy đặn của mỹ thiếp.
Đôi bờ ngực trắng ngọc kia gần nắn bóp gần như bị biến dạng, tuy mỹ thiếp bị đau nhưng lại không dám mở miệng mà chỉ yên lặng chịu đựng.
- Tứ Chi Hà Thủ của ta có một mười vạn hùng binh, ngay cả Tô Uy Phá Khương cũng không thể sánh được.
Đừng nói Tào Bằng muốn đối phó với ta, còn phải xâm nhập vào Hà Hoàng, đồng thời việc cung ứng đồ quân nhu lương thảo cũng là một phiền toái lớn. Cho nên, chư vị đừng lo lắng, cho dù là Tào Bằng kia có đánh tới, ta sẽ để hắn tới được mà không đi được.
Còn về lời cảnh cáo kia?
Nếu ai có bản lĩnh, cứ đến thử xem.
Đôi mắt quét nhìn mọi người trong trướng, sáng sắc bén.
Tất cả mọi người ngậm miệng lại, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đậu Mậu.
Nói thật, huyết lệnh mà Tào Bằng phát ra thật sự đã khiến nhiều người sợ hãi. Nhưng nghe Đậu Mậu nói vậy hình như cũng có lý. Từ thành Long Kỳ một đường tới đây phải qua cánh đồng hoang vu ngàn dặm, hắn sao có thể vận chuyển được đồ quân nhu lương thảo?
Tứ Chi Hà Thủ có mười vạn hùng binh, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Cộng thêm hung danh Đậu Mậu, ngay lập tức đã khiến nhiều người an lòng.
***
Thời gian một ngày lại trôi qua.
Tào Bằng ra hạn định là mười ngày, trong chớp mắt đã tới.
Người Đê tại Hà Hoàng yên lặng không có bất cứ động tĩnh gì. Mà Tào Bằng thì sao, cũng không khởi binh tiến về phía tây để công kích người Khương ở Hà Hoàng.
Hóa ra người này cũng chỉ phô trương thanh thế mà thôi!
Chiến sự ở Tịnh Châu sau khi tiến vào mùa thu thì dần dần đi đến hồi kết thúc.
Quân Tào hưng thịnh, uy hiếp bức người, sau khi đã liên tiếp công chiếm Ngũ Nguyên, Vân Trung lại tiếp tục kéo dài dọc hướng Mạc Bắc. Tám trấn Mạc Bắc Hà Tây lúc này mới bộc lộ tác dụng cực kỳ quan trọng. Dựa vào tám trấn này, quân Tào không phải lo chiến tuyến quá dài mà không sợ lương thảo không đủ. Vì thế, Tào Tháo hạ lệnh vượt qua Hà Sáo tiếp tục lên phía Bắc. Giữa tháng bảy, Tào Chương công chiếm thành Thụ Hàng, Nam Hung Nô diệt vong.
Chỉ có điều quân Tào bức người cũng khiến dị tộc trên thảo nguyên sợ hãi.
Sau khi Yến Lệ Du chết trận, trung bộ Tiên Ti và Đông Bộ Tiên Ti hợp làm một, thực lực của Kha Bỉ Năng tăng vọt nên đã nảy sinh dã tâm đối với Trung Nguyên. Nhưng bởi vì trước đó Hàng Ti và Đàn Chá làm khó dễ khiến Kha Bỉ Năng có chút đau đầu.
Mà nay, Hàng Ti rời xa Hà Sao định cư ở Trung Nguyên.
Đàn Chá đơn độc khó chống đỡ, đúng là thời cơ tốt để dụng binh.
Kha Bỉ Năng quyết định tuyên chiến với quân Tào
Nhưng không chờ Kha Bỉ Năng động thủ, Đàn Chá Tiên Ti đột nhiên phát sinh bạo loạn. bộ lạc đại nhân Hồng Đô dưới trướng Đàn Chá vào một đêm tối gió lớn trong tháng đã triệu tập thuộc cấp xâm nhập vào vương trướng, chém giết cả nhà Đàn Chá.
Ngay tức khắc, Hồng Đô đã khống chế Tiên Ti vương, cũng chính là Đàn Thạch Hòe con trai của tố lợi, tuyên bố quy thuận Tào Tháo!
Gần như là cùng lúc, Tào Tháo từ Nghiệp Thành truyền ra chiếu lệnh: bổ nhiệm Hoàng Trung làm Thái Thú quận Hà Tây, cũng bố trí thêm ba trấn ở quận Hà Tây; phong Đặng Tắc làm Quảng Mục Hương Hầu, đảm nhiệm Tịnh Châu Mục, Lý Điển được phong làm Bái Độ Liêu tướng quân; Trương Liêu làm Trấn Bắc tướng quân; Tào Chương làm Chinh Bắc tướng quân; bổ nhiệm Hồng Đô làm Hộ Tiên Ti Trung Lang Tướng, phong làm Quảng Đình Hầu.
Đồng thời, Tào Tháo lại hạ chiếu, lấy danh nghĩa Hán Đế tôn Tố Lợi làm Thiền Vu Tiên Ti, hủy bỏ danh hiệu Tiên Ti Vương.
Nói cách khác, Tố Lợi là người đứng đầu Tiên Ti duy nhất được Hán thất thừa nhận.
Về phần Kha Bỉ Năng, chỉ là loạn thần tặc tử của Tiên Ti mà thôi...
Dù sao cũng không cùng tầng lớp, nên rất khó thân thiết như năm xưa. Nhưng Hạ Hầu Lan đã khẩn cầu Tào Bằng, hy vọng Triệu Vân có thể dưới trướng mình làm Đô Úy, thống lĩnh binh mã một phủ.
Nhưng Triệu Vân cự tuyệt!
Hắn biết Hạ Hầu Lan có ý tốt, nhưng hắn không muốn nhận sự bố thí.
Lúc trước Tào Bằng có nói:
- Tiền đồ ngươi sau này là dựa vào bàn tay ngươi để tranh thủ, ta sẽ không chiếu cố ngươi.
Dựa vào hai bàn tay mình?
Vậy thì phải thiết lập công huân.
Vốn lần này Tào Bằng xuất binh cũng không định cho phép Mã Vân Lộc tham gia.
Nhưng Mã Vân Lộc quỳ ngoài phủ hắn một đêm, hy vọng có thể đi theo Triệu Vân, nàng không cầu công huân, chỉ nguyện chia sẻ ưu sầu với Triệu Vân. Tào Bằng vì thế đã nói đùa một câu: Nếu ngươi có thể thắng Văn Võ, ta sẽ cho ngươi gia nhập.
Trong mắt Tào Bằng, Mã Vân Lộc dù lợi hại cũng không phải là đối thủ của Văn Võ.
Văn Võ có võ nghệ gia truyền, Văn Sính cũng là một viên Thượng tướng, là võ tướng siêu hạng nhất. Còn Văn Võ tuy rằng vẫn chưa đạt tiêu chuẩn như Văn Sinh, nhưng cũng là một viên võ tướng hạng nhất, sao có thể bị Mã Vân Lộc đánh bại?
Nhưng hắn đã quên, nếu Mã Vân Lộc không có thực tài thì sao có thể thống soái được tám trăm tội phạm?
Trong trò chơi hậu thế, Mã Vân Lộc có võ nghệ, có thể đạt tới 91 điểm, bước vào vị trí võ tướng thứ hạng thứ năm. Mà Mã Vân Lộc hiện nay đã trải qua bao đau khổ, nhiều năm chém giết, võ nghệ xuất chúng, thương pháp cao tuyệt. Ngay cả Triệu Vân cũng phải thừa nhận thương pháp của Mã Vân Lộc không hề kém hơn hắn.
Nếu Mã Vân Lộc là nam nhân, ít nhất có thể đánh được ba trăm hiệp với Triệu Vân.
Kết quả, Văn Võ bị thua!
Thậm chí y còn không đỡ được quá hai mươi hiệp, bị một thương của Mã Vân Lộc đánh rơi xuống ngựa.
Cũng may mắn không có dùng đầu thương, nếu không Văn Võ đã chết trong tay Mã Vân Lộc.
Tào Bằng phát hiện thương mã của Mã Vân Lộc cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Triệu Vân. Chỉ là sức nàng kém hơn, cho nên khó có thể phát huy được uy lực, nhưng một cây thương vung lên, thật sự kinh người.
Giống như vạn đóa hoa lê nở rộ, khiến người khác hoa cả mắt.
Tào Bằng đã đặt tên là: Bạo vũ lê hoa thương!
Lời đã nói không thể thu lại.
Vì vậy, Mã Vân Lộc đi theo Triệu Vân, trở thành một viên Phi đà binh. Nàng vẫn quan tâm đến Triệu Vân,khi thấy Triệu Vân phóng ngựa lao ra, sao nàng không hiểu, vì thế cũng không nói hai lời xuất kích theo Triệu Vân.
- Cha, cậu, thầy, Công tử...
Những tiếng gọi hỗn loạn vang lên.
Tào Bằng lại mỉm cười:
- Hôm nay là ta xuất chinh trận đầu tiên tại Hà Hoàng, không cần sốt ruột như thế.
Tôn Thiệu, Thái Địch!
- Vâng!
- Hai người các ngươi dẫn theo binh mã bản bộ yểm hộ hai vợ chồng Tử Long.
Sa Ma Kha, Đặng Ngải!
- Dạ!
- Dẫn theo Bạch Đà binh chậm rãi đẩy mạnh bao vây doanh địa, không buông tha người nào.
- Vâng!
- Vụ Bá.
- Có đệ tử.
- Thông báo Tử U tướng quân, bảo hắn đốc soái bản bộ phong tỏa bên ngoài, nếu không phải là binh mã của ta, giết hết.
Nếu chúng đã không biết tốt xấu, ta đây sẽ khiến Hà Hoàng máu chảy thành sông.
Tuân mệnh!
Trong phút chốc, tinh kỵ xuất động, tiếng chân như sấm.
Tào Bằng suất lĩnh người hầu cận chậm rãi tiến lên.
Mà người trong doanh địa xa xa bị tiếng bước chân làm tỉnh giấc, mơ màng đi ra ngoài doanh trướng, ngáp dài nhìn xung quanh.
Chỉ thấy có hai kỵ nhanh như gió, giống như âm hôn trong đêm chớp mắt đã tiến vào doanh địa.
Triệu Vân một tay dùng thương, tay kia rút ra Kinh Hồng Kiếm chém vào đại kỳ tại cửa doanh địa.
Đại kỳ to bằng miệng bát lập tức gãy rơi xuống đất, mà Mã Vân Lộc đã giơ cao đỉnh thương xâm nhập vào doanh địa.
Một người tiến đến định mở miệng, đã thấy đại thương của Mã Vân Lộc rung lên, lê hoa loang loáng xuyên thủng ngực người kia.
Tận đến lúc này, người đó mới hiểu xảy ra chuyện gì, lập tức trong doanh địa hỗn loạn.
- Địch tập kích, quân Hán đến đây!