Tào Tặc
Chương 718 : Loạn Liêu Đông
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Ta phải tác chiến cùng với ca ca.
Tào Niệm đưa tay, rút ra một thanh dao găm từ bên hông.
Thanh dao găm này, tên là “Ngưng Tuyết”, là binh khí mà trước kia Tào Cấp đã chế tạo ra, đem tặng cho Đặng Tắc. Chỉ có điều nghe nói Tào Bằng ở hải ngoại, còn có một đứa con trai như thế này, Đặng Tắc không biết nên tặng gì, liền đem thanh Ngưng Tuyết này giao cho Tào Bằng, lại từ Tào Bằng, chuyển tặng lại cho Tào Niệm. Ngưng Tuyết là một tác phẩm hiếm có của Tào Cấp thời trung niên, thanh dao găm này nhìn sơ có vẻ mỏng manh, nhưng nó sắc bén vô cùng, lông tơ thổi nhẹ cũng đứt, không hỗ danh là tác phẩm phong lò cuối đời của Tào Cấp.
Chỉ có điều loại vũ khí dao găm này, chưa được công khai ra ngoài.
Lại thêm nó luôn được Đặng Tắc bảo quản trong tay, vì thế cũng không ai biết tới.
Chu Phúc thấy Tào Niệm rõ ràng sợ ra mặt, thế mà vẫn gắng gượng mạnh mẽ, tỏ ra vẻ kiên cường, trong lòng thầm tán thưởng.
-Thế thì đi theo sau ca ca, không được manh động.
Lúc này, hai chiếc thuyền buôn khác, đã áp sát qua đây.
Chu Phúc cũng nhìn ra, thuyền buôn này chạy không khỏi thuyền biển của hải tặc, đành phải đế ba chiếc thuyền buôn áp sát vào nhau, hình thành lục địa trên biển. Ba trăm quân hãm trận, vốn dĩ phân tán trên ba chiếc thuyền buôn, giờ đây lại tụ họp lại một chỗ.
Đám ô tặc này, thật là ngông cuồng!
-Chuẩn bị giao phong!
Chu Phúc lớn tiếng hô hào.
Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng động cơ bắn tên và tiếng nả đạn vang lên trên thuyền đối phương.
Một thanh trường kích vù vù bay đến, phập một cái đã đánh lên boong tàu, làm cho boong tàu nứt nẻ.
-Là đại nỏ!
Có người thương nhân hoảng sợ gào lên.
Còn sắc mặt của Chu Phúc, chợt trở nên càng khó coi hơn.
Có Điêu Linh tiễn, có đại nỏ…đây đều là dạng binh khí chế tạo trong quân đội, đám hải tặc này lại từ đâu mà ra?
Chẳng trách “Ô tặc” hoành hành, chỉ e có người đứng sau bọn họ, còn có lược lượng quân đội.
Xem ra, hôm nay ắt có nguy hiểm!
Chu Phúc quay đầu lại nhìn Tào Niệm, thầm hạ quyết tâm:
-Bất kể như thế nào, cũng không thể để thế tử gặp nguy hiểm.
Gã ngoắc tay, ra hiệu cho một tên hãm trận lên trước, thầm thì vào tai của tên hãm trận đó.
Hãm trận gật gật đầu, liền lui sang một bên.
Tuy nhiên, vị trí tên đó đứng, lại cách Tào Niệm không xa. Chu Phúc căn dặn gã, một khi tình hình không ổn, dù cho hãm trận có phải chết, cũng phải bảo vệ tốt cho Tào Niệm.
-Bâng!
Thuyền biển của ô tặc, đụng mạnh vào thuyền buôn, xảy ra rung động dữ dội.
-Chuẩn bị đón địch!
-Hãm trận.
-Hãm trận!
Cách xa mười năm, tiếng hô hào của Hãm Trận, lại lần được vang lên trên biển lớn.
Chu Phúc cầm kiếm, chuẩn bị xông lên chiến đấu.
Nhưng chính vào lúc này, một hồi tiếng còi báo lê thê truyền đến.
Trên biển, đột nhiên xuất hiện mười chiếc thuyền biển cấp Kiến An. Ngoài ra, có một chiếc thuyền lầu dạng lớn, dưới sự yểm hộ của ba chiếc thuyền lầu cấp Mạnh Đức, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Tốc độ di chuyển của thuyền biển cấp Kiến An, rõ ràng vượt trội hơn so với các thuyền biển khác. Đón gió rẽ sóng trên biển, gào thét mà đến. Trên thuyền đã nâng cột buồm, từng mảng buồm màu đen, bị gió biển thổi căng, tạo thành một hình cung to lớn.
Đây cũng là trang bị đặc biệt của thuyền biển Tào Ngụy. chỉ có những thuyền cấp Kiến An trở lên, mới có trang bị này.
Chiếc thuyền lầu to lớn đó, chính là thuyền biển Cấp Cự Cao.
Trên thuyền có phối sáu cây cột buồm, dưới sự thao tác nhuần nhuyễn của thủy thủ, chậm rãi được nâng lên.
Cự Cao sáu cột, Mạnh Đức bốn cột, còn Kiến An chỉ một cột.
Chiếc thuyền biển kia khởi động tất cả cột buồm, tốc độ kinh người.
Buồm màu đen, chế tạo tinh mỹ, chữ bạc viền vàng, trên đó ghi “ Đại Đô Hộ Ngũ Quân, Đại Tướng Quân Xa Kỵ”, Chính giữa có một chữ “Tào” to tướng, biểu hiện sự quy thuộc của nó.
-Ngăn nó lại!
Ngay lúc Ô Tặc trông thấy thuyền lầu Cự Cao kia, liền kinh hãi kêu lên.
Hai chiếc thuyền phụ ngay tức thì xông qua, muốn cản thuyền lầu Cự Cao lại. Nhưng thuyền lầu Cự Cao chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại cả, cứ hùng hổ xông đến, chỉ nghe tiếng ầm một cái vang lên. Chiếc thuyền biển có thể chứa đựng trăm người kia, dưới sự va đập của thuyền lầu Cự Cao to lớn, có vẻ như không thể chịu nổi một đòn, lập tức bị va đến vỡ nát.
Trên vọng đài của thuyền lầu, có một người đàn ông đang đứng.
Xem tuổi tác, tầm ba mươi tuổi, mặt thanh mày tú, dưới cằm có râu ngắn, toát lên khí khái anh hùng ngời ngời.
Hắn không mặc áo giáp, thân mặc áo bào ánh trăng.
Ngoài khoác áo khoác tơ tằm, bay phần phật trong gió.
Đầu đội mũ vàng buột tóc tam xoa tử kim, đai thắt lưng đính ngọc sư man. Bên sườn phối một thanh bảo kiếm, trong tay cầm một cây quạt xếp tơ tằm.
Sau lưng hắn, có hai người thiếu niên đang đứng.
Một người trong lòng đang ôm một hộp gấm dài tầm bốn thước (1 thước =0.333 mét), trên mặt hộp còn ghi hai chữ “Thiên Nhàn” lấp lánh ánh vàng. Vật chứa đựng bên trong, chính là thanh Thiên Nhàn kiếm, là một trong ba mươi sáu kiếm Bắc Đẩu, xưng rằng có thể chém hai ngàn thạch quan viên.
Còn một thiếu niên khác, thì cầm một cây Phương Thiên Họa Kích.
Đầu kích hàn quang óng ánh, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, toát lên một màu huyết sắc.
Chu Phúc trông thấy người đàn ông đó, lập tức mừng rỡ khuôn xiết.
Gã vội chạy lên trước vài bước, lớn tiếng gào lên:
-Đại Đô Hộ, Thế tử ở đây!
Là Tào Bằng.
Đại Đô Hộ Ngũ Quân, Đại Tướng Quân Xa Kỵ, Tân Võ Xã Hầu Tào Bằng…..đến rồi!
Có lẽ sẽ có người hỏi, sao Tào Bằng lại ở trên biển?
Thì ra, từ sau khi Tào Bằng đến quận Trác, lại thông qua bàn bạc với mấy người Đặng Tắc, Hạ Hầu Lan, Trương Liêu, liền đem công việc cu thể của thúc đẩy phủ binh, giao cho Bàng Thống, có một tay Bàng Thống phụ trách. Dù sao bất luận là Đặng Tắc, Hạ Hầu Lan, hay là Trương Liêu, cũng sẽ không thêm trở ngại gì. Thế là, Tào Bằng liền có ý nghĩ muốn đi tuần tra. Vừa hay hắn phải đến thành Cô Trúc để đón Tào Niệm, bèn phái người đi mượn của Chu Thương, một con thuyền Cự Cao, ba thuyền Mạnh Đức, và mười lăm thuyền Kiến An. Đi dọc theo đường ven biển, nói là tuần tra, những giống đi du ngoạn hơn.
Ngày nay, Hoàng Hải đã có hoạt động của hải phòng.
Nhưng bao gồm vịnh Bột Hải của hải vực bán đảo Liêu Đông, hải phòng lỏng lẻo.
Đang trên đường đi, Tào Bằng bèn nảy sinh tư tưởng tăng cường hải phòng của Bột Hải.
Liêu Đông!
Vẫn là Liêu Đông….
Tào Bằng cảm thấy, cần thiết phải thiết lập thủy quân ở vịnh Liêu Đông, xây dựng bến cảng giống như ở núi Úc Châu vậy, mới có thể hoàn toàn đảm bảo được, lợi ích của Tào Ngụy ở vịnh Liêu Đông. Tuy nhiên, đây chỉ là một ý tưởng.
Tào Bằng có áp dụng hay không, vẫn còn chưa quyết định.
Tào Bằng cho rằng cần thiết phải hiểu biết thêm về tình trạng hải vực ở vịnh Liêu Đông, bèn dẫn người ra biển tuần tra.
Nhưng thật không ngờ…
-Đại Đô Hộ, Thế tử ở đây!
Một giọng nói xa lạ truyền đến, nhưng lại khiến Tào Bằng không khỏi giật mình lạnh toát.
Vốn dĩ, hắn không nghĩ tới Tào Niệm ở trên thuyền. Nhưng nghe thấy tiếng kêu này, làm sao có thể không hiểu ra được.
Tiểu Niệm trên thuyền ư?
Tào Bằng lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Gã không phải cảm thấy vui mừng vì sách lược cao minh của Tuân Úc, mà là vì Tuân Úc đã toàn tâm toàn ý trù tính dùm gã, vì vậy mà vui mừng vô cùng.
Nói thật, lúc Tuân Úc đến, Tào Tháo còn có chút nghi kỵ.
Gã luôn lo lắng, sự gia nhập của Tuân Úc là có mục đích khác. Dù sao gã luôn không mấy hài lòng đối với một số chính sách của Tuân Úc cho gã. Thậm chí khi Tào Tháo xưng vương, mọi người đều đến chúc mừng, riêng Tuân Úc là không thấy xuất hiện.
Điều này khiến Tào Tháo vừa thất vọng, vừa buồn bã.
Nhớ lúc đầu, sau khi chinh phạt Đổng Trác, Tào Tháo dừng chân ở quận Đông.
Tuân Úc là mưu chủ đầu tiên gia nhập qua đây, cũng xem như tận lực tận tâm với đại nghiệp của Tào Tháo.
Y đề cử đám người tài Quách Gia, càng thiết lập mục tiêu cho Tào Tháo.
Chẳng trách lúc ấy Tào Tháo đã nói với mọi người rằng, Tuân Úc chính là Trương Tử Phòng của gã. Chỉ có điều theo đà sự nghiệp của Tào Tháo không ngừng phát triển, nhất là sau khi Hán Đế quy hàng, mối quan hệ giữa Tuân Úc và Tào Tháo, liền xuất hiện vết rạn nứt
Tào Tháo vẫn luôn hy vọng, có thể cùng Tuân Úc tạo dựng một giai thoại quân thần tương thông.
Nhưng vết rạn nứt cứ không ngừng lan rộng, cũng khiến cho mối quan hệ giữa hai người, vô hình trung nảy sinh biến đổi.
Lần này Tuân Úc hiến kế, khiến cho Tào Tháo như được trở lại lúc còn ở quận Đông, khoản thời gian mà Tuân Úc còn bày kế cho gã. Nhìn Tuân Úc, trên mặt Tào Tháo không khỏi lộ ra một nụ cười, âm thầm gật gật đầu.
Quả nhân có Văn Nhược, đại nghiệp tất sẽ thành!
Tuy nhiên, để Tào Chương chủ trì trận chiến chinh phạt quận Ba, thật sử ổn chăng?
Tào Chương năm nay chẳng qua mới 22 tuổi, tuổi đời nhỏ như vậy mà độc lĩnh một quân, chỉ sợ….
-Cái tên Lão Nghiêm Nhan, quả nhân từng nghe Tân Võ Hầu nhắc đến.
-Lúc đầu khi Trương Tùng đến Kinh Châu, quả nhân nghe nói, Tân Võ Hầu vô cùng xem trọng Nghiêm Nhan, còn có cách nói rằng “có Nghiêm Nhan ở quận Ba, Tây Xuyên vững như kim thang (thành trì kiên cố, sông hộ thành cuồn cuộn). Mấy năm gần đây, Tử Văn đích thật có chút tiến bộ. Nhưng nếu đối đầu với Nghiêm Nhan, quả nhân có chút lo lắng, Tử Văn không phải đối thủ của Nghiêm Nhan, Văn Nhược cho rằng thế nào?
Tuân Úc lập tức mỉm cười.
-Chính vì vậy, mới cần Tử Văn ra mặt.
Tào Tháo vội hỏi:
-Sao lại nói thế?
-Thần cũng vì Tân Võ Hầu mà biết đến Nghiêm Nhan quận Ba.
-Thoặt đầu khi Nghiêm Nhan quay trở về quận Ba, thần từng thuê người, tìm hiểu Tây Xuyên một phen. Gã Nghiêm Nhan này chính là xuất thân từ cường hào quận Ba, có chút tiếng tăm. Gã này thiện chiến, càng thông thuộc binh pháp…nếu nói về thực lực của địch, Nghiêm Nhan mượn địa hình hiểm nghèo của quận Ba, có thêm sự hỗ trợ của Trương Nhậm và Lãnh Bao, muốn công phá, khó khăn trùng trùng. Nhưng Nghiêm Nhan đối với Tân Võ Hầu, lại có chút tán thưởng. Hai người này sau đó cũng có thư từ qua lại, mối quan hệ vô cùng mật thiết….
-Con người Nghiêm Nhan này, tính tình cao ngạo.
-Nếu phái người bình thường đi, chỉ sợ sẽ không được gã coi trọng.
-Nhưng Thế tử thì khác…y và Tân Võ Hầu có mối quan hệ thầy trò, kiêm cả huynh đệ, Nghiêm Nhan cũng sẽ nể mặt Tân Võ Hầu, không làm khó dễ Thế tử. Nếu có thể khiến Tân Võ Hầu viết một bức thư, nói không chừng có thể giúp Thế tử, không đánh mà thắng. Nếu đổi lại là kẻ khác, chỉ sợ khó có hiệu quả, duy chỉ có Thế tử xuất trận, vậy mới mong thắng lợi.
Tào Tháo, chìm vào suy tư.
Sau hồi lâu, gã đột nhiên cắn răng, gật đầu nói:
-Văn Nhược nói rất đúng.
-Cứ để Tử Văn thống binh…tuy nhiên bên phía Giang Đông, chỉ riêng dựa vào Đặng Tắc và Ngụy Diên, e rằng chưa thể ngăn cản Thái Sử Từ..
-Để Tử Đan đến đốc chiến, cũng có thể tránh được rủi ro.
-Còn nữa, lệnh cho Chu Thương đảo Đông Lăng, Thái thú Quảng Lăng Bàng Đức, cùng hành động với nhau, nhất định phải kìm hãi binh mã chủ lực của Tôn Quyền, không thể để gã cứu viện Tây Xuyên. Các bộ phận khác, cũng toàn lực hành động. Đợi Tân Võ Hầu quay về, quả nhân tự có an bài. Vật tư quân nhu cần thiết, Văn Nhược tận lực mau chóng lên danh sách!
-Vâng!
Tuân Úc nghe vậy, lập tức chắp tay tuân lệnh.
----------------------------
Tiếp sau lời căn dặn của Tào Tháo, binh mã Tào Ngụy lập tức được điều động.
Giả Hủ ở Lương Châu, chiêu mộ năm mươi quân phủ, binh mã hơn bốn trăm nghìn người. Đồng thời còn có Đặng Tắc Kinh Châu, điều động ba mươi phủ binh mã, tầm hai trăm nghìn người, tập kết ở Hán Dương. Mà Kinh Triệu doãn Từ Hoảng, thì chinh phạt tám trăm nghìn quân tốt, đợi lệnh bất kỳ lúc nào.
Binh mã của hai mảnh đất U Châu, Tào Châu cũng không có điều động qui mô lớn gì.
Tuy nhiên phòng hờ Tiên Ti biến động, vẫn là tiến hành tập kết, triệu tập ba trăm nghìn đại quân quận Chương Thành, phòng hờ Kha Bỉ nhân cơ hội làm loạn.
Binh mã mọi nơi, điều động thường xuyên.
Mà tại thành Quốc Nội quận Cao Cú Lệ xa xôi, Tào Bằng đón tiếp một đám khách.
-Lần này Văn Thành tiên sinh thân chinh nơi hiểm nguy, công lao to lớn, vất vả vô cùng.
Trong hoàng cung Cao Cú Lệ của thành Quốc Nội, Tào Bằng nâng ly rượu, đi đến trước bàn rượu, cúi người thi lễ
- Mời tiên sinh uống cạn ly này.
Sau bàn rượu, có một người đang ngồi ngay ngắn.
Trông tuổi tác, tầm năm mươi tuổi, mặt mày xấu xí, nhưng cả người mặc áo bào màu đen.
Thấy Tào Bằng kính rượu, ông ta cũng không dám chậm trễ, vội đứng dậy uống một hơi cạn sạch.
-Nho nào có tài đức gì, mà được Công Tử hậu ái đến vậy?
Người đàn ông này, chính là Lý Nho.
Sau khi Phù Dư Quốc đầu hàng, trận chiến Liêu Đông cũng đã cơ bản bình lặng trở lại.
Ngày tháng của Tào Bằng, thoáng chốc trở nên nhàn nhã, mỗi ngày đều cùng đám người Lã Lam và Đại Kiều, du sơn ngoạn thủy.
Đại Kiều, nửa năm trước, đã chính thức gả cho Tào Bằng.
Việc tiến hành hết sức thuận lợi, cứ như Ngô Xán đã âm thầm khuyên nhủ vậy: - Phu nhân có thể không màng bản thân, cũng phải nghĩ công tử và hai vị cô nương. Nay phu nhân có nhà không thể về, chẳng lẽ muốn công tử sau này, cũng không thể lá rụng về cội ư? Đàn bà con gái ở bên ngoài, thế nào cũng phải có trốn nương thân. Tân Võ Hầu và phu nhân tuổi tác tương đương nhau, lại là người có tình có nghĩa, còn Công tử đối với Tân Võ Hầu, cũng rất là ngưỡng mộ kính mến.
-Nếu đã là vậy, hà tất không tiến thêm một bước?
-Đối với phu nhân cũng tốt, đối với công tử và hai vị cô nương cũng tốt, đều là một chuyện tốt lành.
-Có Tân Võ Hầu đằng sau ủng hộ, phu nhân lại hà tất lo âu, có ngày cũng trở về quê cũ? Vẫn mong phu nhân suy nghĩ thật kỹ.
Ngô Xác là người Giang Đông, không cùng quê với Kiều Phu nhân.
Nhưng dù sao đều thuộc Giang Đông, lúc nói chuyện, đương nhiên cũng thoải mái vô cùng.
Ngô Xác phụng mệnh Tào Bằng, dò thám tâm tư của Kiều phu nhân. Cứ đi đi về về, Kiều phu nhân cũng lay động. sau đó lại dò thám ý kiến của Tôn Thiệu, phát hiện ra Tôn Thiệu đối với Tào Bằng, cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào, lúc đó Kiều phu nhân mới xem như an lòng. Tuy nhiên, nàng khẩn xin Tào Bằng, không làm ầm ĩ, lặng lẽ gả vào nhà Tào Thị là được….nay, Đại Kiều phu nhân, đã có thai ba tháng.
Tào Bằng thân tại thành Quốc Nội, vui đến quên cả đất trời.
Cũng chính vào lúc này, Lý Nho mang đến một người, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tào Bằng.
-Ta đã thích sát Lưu Chương!
Lý Nho đi thẳng vào vấn đề, nói với Tào Bằng rằng:
-Nho đã hoàn thành giao ước năm xưa với Công Tử…Nay Cao Cú Lệ đã vong, Lã Thị Hán Quốc từ đây vững như Thái Sơn. Nho xin Công tử thực hiện lời hứa năm xưa, để Nho rời đi.
-Nho nguyện lưu lại Lã Thị Hán Quốc, làm một quý ông giàu có.
-Chỉ là Khuyển Tử tuổi tác đã già, không cần để y theo cùng, cứ để y ở lại Trung Nguyên, dắt ngựa khâu bàn đạp cho Công Tử.
Lý Nho ở Thành Đô, cưới được ba nàng tiểu thiếp, đồng thời sinh hạ hai người con trai, một cô con gái.
Giờ đây, y có chút công thành danh toại, muốn thoái lui về ở ẩn.
Tào Bằng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, y muốn ở Lã Thị Hán Quốc? Không vấn đề! Tào Bằng sau khi mời Lý Nho dự tiệc, liền sắp xếp cho y.
Hắn cũng không thể ngờ, Lý Nho lại dùng cách này, để hoàn thành sứ mệnh của mình.
Dùng lời của Lý Nho mà nói:
-Dân chúng Tây Xuyên thối nát, tiếp tục ở lại, chẳng còn ý nghĩa…Hơn nữa Đại chiến quật khởi, không cần ta làm chủ trì đại cục. Trong tình huống này, Lưu Chương tiếp tục sống, cũng chẳng còn ý nghĩa.
Lúc Lý Nho từ biệt, gã nói với Tào Bằng:
- Công tử phải chuẩn bị sẵn sàng, e rằng mấy ngày tới, Đại Vương ắt có chiếu lệnh, mời công tử quay về.