Tào Tặc
Chương 72 : Kế dưỡng thành, phát đạn đầu tiên
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
- Ta còn nhớ rõ chủ công từng nói phải giữ cho Nhữ Nam và Nam Dương thông thương với nhau. Nhưng ngươi trị vì lại đặt trạm kiểm soát ở Lang Lăng, cưỡng thu thuế. Bá Ninh! Một người mười tiền, một con ngựa năm mươi tiền, một chiếc xe năm quan tiền. Nếu mang theo binh khí còn thu thuế bình an. Đây chính là sự cai trị của ngươi hay sao? Đây chính là cái mà ngươi giữ nghiêm luật pháp hay sao? Hay là mắt ngươi bị mù?
Mãn Sủng giật mình:
- Quân Minh! Ngươi nói là thật?
Điển Vi hừ một tiếng:
- Tất cả những người sau lưng ta đều có thể làm chứng. Nếu ngươi không tin có thể tiến đến hỏi xem có thật hay không?
Gò má Mãn sủng hơi giật giật một chút rồi nở nụ cười chua xót.
- Việc này chúng ta trở về rồi hãy nói có được không?
Tất cả mọi người đang cản đường nên nói chuyện không tiện.
Điển Vi còn định nói thêm thì Tào Bằng đã thúc ngựa tiến tới ngăn Điển Vi lại:
- Điển thúc phụ! Nhiều người ở đây quá. Không bằng tạm thôi rồi nói với Mãn thúc phụ sau.
Theo sự hiểu biết của Mãn Sủng đối với Điển Vi thì y nhất định sẽ nổi giận.
Điển Vi không thích có người ngắt lời mình, ngoại trừ Tào Tháo ra, cho dù Hạ Hầu Đôn hay Tào Nhân cũng không dám ngắt lời y.
Nào ngờ Điển Vi không giận, nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu.
Mãn Sủng liếc Tào Bằng một cái rồi khoát tay quát:
- Trở về thành.
Sau lưng gã có năm trăm binh lính, rầm rập xoay người vẫn giữ nguyên hàng.
Mãn Sủng là một văn thần nhưng chỉ cần nhìn điều đó cũng biết y luyện binh rất tốt. Hai mắt Ngụy Diên sáng lên, nét mặt có chút quái dị. Những người khác không để ý tới nên không nhận ra chút phản ứng của Ngụy Diên, tuy nhiên Tào Bằng lại phát hiện ra.
Đầu tiên hắn lặng đi một chút rồi chợt hiểu cái gì đó liền nhìn Mãn Sủng rồi lại liếc Ngụy Diên rồi gật nhẹ đầu.
.........
Huyện Bình Dư ở hậu thế nằm ở phía Đông Nam của tỉnh Hà Nam, là chỗ tiếp giáp giữa Hà Nam và An Huy.
Vào cuối thời Hạ Thương, huyện Bình Dư là một nước chư hầu.
Nơi này địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, nằm trong phạm vi quận Nhữ Nam.
Mãn Sủng dẫn đám người Điển Vi về phủ nha xong liền phái người ra ngoài cảnh giới. Y ra lệnh cho người nhà thiết tiệc, để tẩy trần cho đám người Điển Vi. Trong tiệc rượu, Điển Vi mang chuyện hắn tìm được đường sống trong chỗ chết ở Uyển thành ra kể cho Mãn Sủng, cũng nói rõ muốn dẫn đám người Tào Bằng tới Hứa Đô sống.
Sau khi Mãn Sủng nghe xong liền thi lễ với Ngụy Diên và Tào Bằng.
- Quân Minh là bạn tốt của ta lại được hai vị trượng nghĩa cứu, Mãn Sủng vô cùng cảm kích.
Trong lời nói của y tỏ rõ sự thân thiết.
Tào Bằng và Ngụy Diên liền vội vàng đứng dậy đáp lễ. Tào Bằng hỏi:
- Mãn thái thú! Trên đường người dường như có chuyện gì muốn nói với Điển thúc phụ?
Điển Vi lập tức nghĩ tới cảnh trước cũng lên tiếng hỏi.
Mãn Sủng do dự một chút rồi thở dài:
- Huyện Lang Lăng thiết lập trạm kiểm soát đúng là đáng tội chết. Người này thật ra là huyện lệnh của huyện Vũ Âm, lúc trước, chủ công chinh phạt Uyển thành, Thành Nghiêu đầu hàng được chủ công coi trọng. Nhưng nói chủ công quá coi trọng y thì không phải. Sở dĩ chủ công dùng y cũng là muốn mời chào sĩ tử Kinh Tương. Thứ hai là bởi vì có người đề cử y trước mặt chủ công. Quân Minh! Cũng không phải ta để mặc cho người đó muốn làm gì thì làm mà là...
Điển Vi nghe thấy vậy liền trầm mặt xuống.
- Ai?
Mãn Sủng cười khổ:
- Đó là Tử Liêm.
- Tiểu hữu có chuyện gì?
Điển Vi cũng tò mò nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng nói:
- Học sinh nghe nói Mãn Thái thú là người cương trực, vừa có văn lại có võ. Quận Nhữ Nam là mảnh đất quan trọng của Dự Châu, có ý nghĩa rất quan trọng với Tào công. Mãn thái thú dù sao cũng chỉ có một người, nên sức cũng chỉ có hạn. Ngạn ngữ có câu nói: "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao"... Học sinh cả gan muốn đề cử với Mãn thái thú một người. Người này võ nghệ xuất chúng, hiểu rõ binh pháp, trị quân nghiêm cẩn. Chỉ tiếc, hắn xuất thân hàn môn, ở Kinh Tương không được trọng dụng... Lần này cũng bị họ Hoàng ở Giang Hạ làm hại nên cũng theo học sinh tới đây để nương tựa Tào công. Học sinh thấy Mãn thái thú phải chỉnh đốn lại việc chính còn phải thao diễn binh mã, thật sự quá mức vất vả. Thái thú là trọng thần của Tào công, càng cần phải bảo trọng thân thể... Nếu Ngụy Diên được thái thú dẫn dắt nhất định sẽ làm giảm ưu phiền của thái thú.
Mọi người đều gặp những người lớn gan nhưng chưa ai lớn gan như Tào Bằng, dám tiến cử với Mãn Sủng như vậy.
Đổi lại là người khác, Mãn Sủng có thể bạt tai cho một cái.
Nhưng đối với Tào Bằng, Mãn Sủng lại ngạc nhiên.
Không chỉ vì Tào Bằng là ân nhân cứu mạng của Điển Vi mà bởi vì Tào Bằng cũng có cái khí chất giống như Đặng Tắc.
- Ngụy Diên?
Mãn Sủng nghi hoặc nhìn Điển Vi như đang hỏi.
Điển Vi cau mày nhìn Mãn Sủng rồi lại nhìn Tào Bằng. Y do dự một chút rồi gật đầu.
- A Phúc! Tại sao lại để Văn Trường ở Nhữ Nam? - Điển Vi cảm thấy buồn bực quay đầu sang bên cạnh mà hỏi Tào Bằng.
Thật sự y rất bực tức, hơn nữa còn có đầy đủ lý do.
Nhẫn nhịn một ngày, cuối cùng khi mọi người rời khỏi Bình Dư thì Điển Vi không còn nhịn được nữa. Trong suy nghĩ của y thì Ngụy Diên võ nghệ cao cường, nếu theo mình tới Hứa Đô thì tất nhiên sẽ được chủ công tin cậy.
Hơn nữa trước đây mọi người đã bàn với nhau nhưng không hiểu sao trong tích tắc Tào Bằng lại thay đổi suy nghĩ.
Nói ra thì quan hệ của Điển Vi và Ngụy Diên rất tốt.
Dù sao khi ở Uyển thành, Tào Bằng và Ngụy Diên cùng nhau cứu Điển Vi.
"Chẳng lẽ Tào Bằng sinh lòng e ngại đối với Ngụy Diên? Hay là do ghen tị nên cố ý chèn ép?" Điển Vi không hiểu lý do tại sao.
Nhưng ngoài suy nghĩ của y đó chính là thái độ của Ngụy Diên.
Khi Điển Vi nói chuyện này với Ngụy Diên, trong lời nói thể hiện rõ: "Nếu người không muốn ở lại thì ta có thể từ chối."
Nói thì như vậy nhưng không ngờ Ngụy Diên lại hứng trí gật đầu, không hề có một chút nào không vui.
"Chẳng biết Tào Bằng và Ngụy Diên đã nuốt phải cái gì nữa."
Tào Bằng nở nụ cười rồi nhỏ giọng nói:
- Điển thúc phụ! Người nghĩ con để Văn Trường đại ca ở lại là do xuất phát từ lòng ghen tị hay là lý do nào khác đúng không?
- A...
- Ha ha! Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Chẳng có gì khó hiểu. xem tại TruyenFull.vn
Tào Bằng dập nhẹ hai chân vào bụng để cho chiến mã đuổi theo Điển Vi.
Khi hai người đi ngang nhau, Tào Bằng mới nghiêm mặt nói:
- Điển thúc phụ nghĩ Văn Trường đại ca là người như thế nào?
Điển Vi ngẩn người:
- Là một hảo hán.
Tào Bằng cười ha hả:
- Văn Trường đại ca là hảo hán thì tiểu chất cũng biết rõ. Điển thúc phụ cũng biết một kẻ làm tướng khác nhau như thế nào không?
- Không biết.