Tào Tặc

Chương 731 : Sau cơn mưa trời lại sáng

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Tuy rằng Lỗ Túc chết trận nhưng lại tạo cho Tôn Quyền tranh thủ được thời gian nghỉ ngơi.



Tôn Quyền cưỡng ép chiêu mộ binh Sơn Việt được hơn vạn người, dựa vào lợi thế quê nhà đã quyết trận tử chiến với Tào Chương.



Tháng năm, Tào Chương đích thân dẫn đại quân chinh phạt Dư Diêu.



Trận chiến Giang Đông nhìn đã gần như bước vào giai đoạn chót.



Nào ngờ Gia Cát Cẩn lại thiết kế phục kích, Tào Chương bị trúng tên độc, suýt bị chết.



May mắn có thần y Hoa Đà theo quân đã cứu được tính mạng của Tào Chương. Chỉ có điều kể từ đó, Tào Chương đã không còn sức để tiếp tục thân chinh nên đã lui về Kiến Khang đốc chiến.



Không thể không nói so sánh với Tây Xuyên, người Ngô tính mãnh liệt hơn.



Đám người Trình Phổ, Hoàng Cái ở Tiền Đường huyết chiến nửa năm với quân Tào mãi cho đến tháng giêng năm Thái Bình thứ tư, thành trì mới bị công phá.



Hai vị lão tướng chết trận tại Tiền Đường.



Tào Chương sai người thuyết phục Tôn Quyền đầu hàng, lại bị Tôn Quyền cự tuyệt.



Y tập kết đội binh mã cuối cùng tiếp tục đọ sức với quân Tào.Tháng năm năm Thái Bình thứ tư, Lục Tốn phá được Giao Chỉ, Thái Thú Giao Chi Lục Tích giao binh mã lại cho Lục Tốn, bản thân từ Giao Châu phát động công kích Dư Hàng.



Tháng mười năm Thái Bình thứ tư, Dư Hàng bị công phá.



Lúc Tôn Quyền bị phá thành đã chém giết vợ con, rồi sau đó phóng hỏa đốt cháy hành cung, tự sát trong đám cháy.



Vốn tưởng rằng đây chính là một trận chiến thuận lợi.



Tào Chương tập kết vô số binh mã, hao phí tiền của, gần như đem toàn bộ số tiền mà Tào Tháo khi còn sống đã tích cóp ném vào trận chiến Giang Đông, không ai ngờ trận đại chiến này kéo dài liên tục suốt ba năm.



Tào Chương thắng lợi!



Nhưng là thắng thảm...



Mà lúc này Tào Bằng đã phá được A Ba Khảm, chiếm lĩnh Kiên Côn.



Hắc Long Kỳ Tào Ngụy tung bay trong cảnh nội Cát Nhĩ Cát Tư Thản. Ở trước mặt hắn, chỉ còn lại một Đinh Linh...



***



Giữa mùa thu năm Thái Bình thứ sáu.



Đại quân Tào Ngụy công chiếm Bắc Hải, cũng chính là Bối Gia Nhĩ Hồ đời sau.



Âm Mã Bắc Hải, tâm trạng Tào Bằng vô cùng vui sướng, sư hổ thú phi nhanh bên Bắc Hải, liên tục hí vang.



Nơi này hiện giờ vẫn là một vùng hoang dã.



Nhưng Tào Bằng lai nhìn thấy trong sự hoàng dã vô tận này có ánh sáng vô hạn.



- Đại vương, Đại vương...



Ngay lúc Tào Bằng chuẩn bị lên ngựa trở về doanh trại, chợt nghe có tiếng người la lên.



Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một con vật cưỡi phi như bay đến, người trên ngựa là một viên tiểu tướng.



Là Tào Kỳ, tôn tử của Tào Tính.



Tào Kỳ ghìm ngựa trước Tào Bằng, nhảy từ trên lựng ngựa xuống.



- Sứ giả Trường An đến, mời Đại Vương tiếp chỉ.



Tào Bằng ngẩn ra.



Từ lúc hắn xuất chinh tới nay rất ít liên hệ với Trường An.



Mỗi lần tin chiến thắng truyền đi quay lại, hắn đều không hỏi đến. Nhưng sao đột nhiên lúc này lại có sứ giả Trường An đến đây?



Tào Bằng vội vàng mang theo người trở về đại doanh.



Sứ giả kia là người quen, Trung Thường Thị Việt Bàn.



Năm năm không gặp, Việt Bàn như già đi rất nhiều. Sau khi nhìn thấy Tào Bằng liền bước lên trước thi lễ vấn an.



- Việt Thường Thị, chúng ta là người quen cũ, đừng nhiễu lễ nghi làm gì...Có phải Trường An xảy ra chuyện gì đúng không?



Việt Bàn nghe vậy lập tức lộ vẻ sầu bi.



Y gật gật đầu, hạ thấp giọng nói:



- Bệ hạ...không tốt rồi!



- Cái gì?



Tào Bằng hoảng sợ.



Tào Chương nay bao nhiêu tuổi?



Dường như còn chưa tới ba mươi...Độ tuổi này đang trong thời kỳ mạnh mẽ cường tráng, sao đột nhiên lại không tốt?



Việt Bàn khe khẽ thở dài.



- Trước đó bệ hạ chinh phạt Tôn Quyền, bị độc tiễn Sơn Việt làm bị thương.



Mặc dù có Nguyên Hóa tiên sinh trị thương nhưng vẫn không thể giải được hết độc dược...Sau khi về triều lại ngày ngày vất vả lao lực giống như tiên đế năm đó. Trước thời điểm Đại vương truyền tin chiến thắng đến, nói là đã công chiếm Bắc hải, bắt Đinh Linh Vương làm tù binh, còn chém giết Kha Bỉ Năng, bệ hạ lúc ấy còn vô cùng vui vẻ, bày yến tiệc.. Trên bữa tiệc, bệ hạ còn nói:” Đinh Linh bị diệt là có thể đoàn tụ với Đại vương rồi. Nào ngờ vài ngày sau sức khỏe suy sụp, sau đó thì không dậy nổi, thần trí cũng không được tỉnh táo...” Thái Hậu và Chân Chiêu Nghi phải chịu những áp lực rất lớn. Hoàn Thái hậu và Nghiệp hầu không ngừng xui khiến bệ hạ truyền ngôi, cũng may bị Thái hậu ngăn cản...Thái hậu và Tuân thừa tướng sau khi thảo luận, cho rằng Đại vương phải mau chóng trở về Trường An, ổn định thế cục, nếu không Đại Ngụy nguy rồi.



Sắc mặt Tào Bằng lập tức thay đổi!



Hắn không nói hai lời, lập tức nói:



- Truyền lệnh của ta, Khổng Minh và Hiếu Trực đóng giữ Bắc Hai, dựng lên thành trì, củng cố thế cục. Hoàng Trung, Nghiêm Nhan, Sa Ma Kha, Triệu Vân lập tức điểm binh mã theo ta quay về Trường An.



- Cha, vậy còn con?



Tào Niệm nghe Tào Bằng nói sắp đi, lập tức nóng nảy vội vàng hỏi.



Tào Bằng giơ tay xoa đầu Tào Niệm, khẽ nói:



- Niệm nhi đi theo ta về Trường An.



Đã qua cửa ải cuối năm tiến vào tất niên.



Trong thành Trường An lại không hề có chút không khí vui mừng, lại bao trùm bởi không khí lo lắng.



Trời chưa tối nhưng cửa thành lại đóng chặt, bên trong hoàng thành thủ vệ nghiêm mật, lộ ra không khí xơ xác tiêu điều.



Tào Duệ rúc vào lòng mẫu thân.



Tuy không phải Chân Mật, mẹ ruột của cậu nhưng là mẫu thân sau khi cậu trở thành con thừa tự.



Hiện tại đã là năm Thái Bình thứ bảy, cũng chính là năm 220 Công Nguyên. Năm này vốn trong lịch sư, Tào Tháo sẽ chết, nhưng hiện tại, thi cốt của Tào Tháo đã không còn mà tồn tại vĩnh viễn tại Kê Minh Sơn, thủ hộ giang sơn Đại Ngụy.



Nhưng bánh xe lịch sử vẫn muốn trong năm này cướp lấy sinh mạng một vị đế vương.



Đó là Tào Chương!



Tào Duệ năm nay mười lăm tuổi!



Cuộc sống tại hoàng thất bảy năm khiến cậu quá trưởng thành so với đám bạn cùng tuổi.



Trong Tử Thần các, đèn dầu mờ mờ.



Biện phu nhân khóc thát thanh nằm ngất mấy lần trên sập. Trên sập kia đang nằm một người...mặc miện phục đế vương, dung mạo an tường dường như đang ngủ. Người đó, chính là Tào Chương! Là người mà Tào Duệ gọi là đế vương phụ hoàng. Nhưng giờ phút này, Tào Chương vẫn không nhúc nhích, không còn tinh mãnh như trước nữa.
Trong đầu Tào Duệ đột nhiên hiện ra lời nói đêm trước khi rời khỏi Trường An vào năm năm trước.



“Con, bất luận như nào, con cũng là con ta. Cha dù thế nào cũng sẽ không để con chịu thiệt thòi ấm ức. Nếu con bị thiệt thòi, cha sẽ không ngại ngàn dặm xa xôi cách trăm núi ngàn sông đến bên con, làm chủ cho con.



Cha không hề gạt mình!



Tào Duệ muốn khóc nhưng biết lúc này không thể khóc.



Cậu theo Tào Bằng đi lên ngọc bậc, đến trước ghế rồng.



- Mời bệ hạ đăng cơ.



Tào Bằng ở một bên, cúi người thi lễ.



Văn võ cả triều đồng thời hô to:



- Mời bệ hạ đăng cơ!



Tiếng hồ ầm ĩ khiến Tào Duệ giật mình.



Nhưng khi cậu thấy Tào Bằng đứng bên dưới ngọc bậc, còn có đám người Tào Dương, Tào Doãn, Khương Duy, Ngô Ngạn khom mình thi lễ thì tâm trạng bối rối lập tức ổn định: ‘Ta có cha ở đây, cần gì phải e sợ?



Tào Duệ học theo dáng dấp Tào Bằng, hít sâu một hơi, ngồi vào ghế rồng, trầm giọng nói:



- Các khanh, bình thân!



**



Một trận rung chuyển đã hóa vô hình từ lúc Tào Bằng trở về.



Tháng giêng năm Thái Bình thứ bảy, Tào Duệ đăng cơ, xưng là Hoàng Đế Ngụy Chiêu Văn!



Tào Duệ thay đổi năm Thái Bình làm niên Đại Chính, sắc phong văn võ bá quan, cũng hạ lệnh đặc xá thiên hạ.



Năm Đại Chính thứ hai, Phù Dư hầu Tào Xung chết bệnh, hưởng thọ hai mươi lăm tuổi.



Có người nói, Tào Xung buồn bực mà chết; cũng có người nói, Tào Xung là chết vào tay Tào Bằng...Mọi lời đồn đại khó có thể phân biệt rõ.



Tuy nhiên ở cùng năm, Hoàn phu nhân xuất gia ở trong hoàng thành.



Tận đến mười năm sau mới bệnh chết trong Lang Gia Cung mà Tào Duệ xây cho bà. Sau khi chết, lăng mộ Hoàn phu nhân được xây dựng bên cạnh huyệt mộ của Tào Xung, lịch sử gọi là Võ Hoàng Hậu. Ba năm sau, Biện phu nhân hoăng (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng) tại An Nhạc Cung, lịch sử gọi là Văn Hoàng hậu, táng bên cạnh lăng mộ của Tào Tháo.



Năm Đại Chính thứ ba, Lã Hán quy thuận đem uy vọng của Tào Duệ càng ngày càng cao.



Tào Duệ thiết lập sáu quận tại Lã Thị Hán quốc, sau đó phong Quốc chủ Tào Niệm của Lã Thị Hán quốc làm làm Hàn Hầu...



Tổng thể mà nói, trong vòng mười lăm năm đầu Đại Chính, trên triều đình Đại Ngụy muôn hình vạn trạng, bừng bừng sức sống.



Tào Bằng được phong làm Ngụy võ vương, thường trú Trường An.



Tuy nhiên, hắn chưa hề can thiệp vào triều chính, đại đa số thời gian đều sống cùng với cha mẹ vợ con.



Năm Đại Chính thứ mười lăm, Trương thị và Tào Cấp cùng chết.



Tào Bằng mượn cơ hội này từ đi chức Đại tướng quân, đưa linh cữu cha mẹ trở về núi Trung Dương tại Nam Dương, an táng cha mẹ trong núi Trung Dương. Cũng chính trong năm này, Ngụy Văn Đế Tào Duệ chính thức phế chức Thừa tướng, thiết lập Nội Các.



Cùng năm, Tào Duệ sửa niên hiệu Đại Chính thành Đại Thống, bắt đầu một cuộc cải cách hoàn toàn mới.



Lúc này triều đình Đại Ngụy nhiều thế hệ trước đã quy ẩn.



Tuân Du và Trình Dục lần lượt chết bệnh, Giả Hủ và Tuần Úc, cũng tùy theo quy ẩn. Năm mưu chủ năm xưa của Tào Tháo, chỉ có Quách Gia còn thượng triều nhưng rất rất ít hỏi đến chính vụ. Mà Gia Cát Quân, Bàng Thống, Bộ Chất và các nhân viên liên qua đều đi vào trung tâm triều đình. Tào Dương và Khương Duy qua ba mươi tuổi cũng đi vào trung tâm triều đình.



Năm sau, Thái Diễm chết bệnh...



Thời gian cực nhanh, chớp mắt lại là mười năm.



Cùng với chính quyền Đại Ngụy được củng cố, Tào Duệ đã tại vị được hai mươi lăm năm.



Từ một hoàng để non nớt trở thành minh chu nắm quyền triều cương. Cũng chính tại một năm này, Tào Duệ chính thức lập Đạo giáo làm quốc giáo, mở ra một trang mới hoàn toàn cho Đại Ngụy.



Mà một năm này, Tào Bằng sáu mươi tuổi!



- A Phúc, có đôi khi muội suy nghĩ, rốt cuộc huynh là ai?



Một con hải thuyền long cốt to lớn vượt sóng trên biển.



Hoàng Nguyệt Anh dựa vào Tào Bằng, nhìn đám phu nhân Bộ Loan đang chơi mạt chược phía sau, vui đùa ầm ĩ.



- Ta?



Tào Bằng nghe vậy ngân ra, đùa vui nói:



- Ta không phải là...phu quân của muội thì có thể là ai?



- Nhưng muội vẫn cảm thấy trên người huynh có vô số bí mật.



Huynh biết không? Chính những vẻ thần bí này của huynh đã khiến thiếp thân tò mò, bởi vì tò mò mới gả cho huynh. Nhưng đến hiện tại thiếp thân vẫn không nhìn thấu huynh. Bởi vì trên người huynh vẫn tràn đầy thần bí như trước.



- Nhìn không thấu, vẫy là nói muội không đủ cố gắng.



Không sao, năm nay ta mới sáu mươi tuổi, chúng ta vẫn có đủ thời gian để muội tìm hiểu, ha ha...!



Tào Bằng nói xong, không kìm nổi cười ha hả.



- Vương gia, mau nhìn?



Ngay lúc Tào Bằng ngửa mặt lên trời cười to, chợt nghe có người hét to.



Theo ngón tay người kia chỉ, từ xa có một đội tàu chậm rãi đi đến.



- Là thuyền của Đỗ tướng quân!



- Thật sao? Chẳng lẽ Đỗ tướng quân đã đánh thắng đảo Phù Tang sao?



- Chắc là như thế...đó chỉ là man di, sao có thể là đối thủ của Đỗ tướng quân? là Đỗ tướng quân đối thủ? Hơn nữa, còn có Phó tướng quân và Khương Duy tướng quân, man di này sao có thể thắng được?



Tào Bằng mỉm cười! Hắn quay đầu nói với Hoàng Nguyệt Anh:



- Trước đây Bá Ước gửi thư nói nữ vương Ti Di Hô người Uy kia bị bắt làm tù binh...Chắc là đại thắng trở về, chúng ta đi nghênh đón, đồng thời xem bộ dạng nữ vương người Uy kia như thế nào?



Hoàng Nguyệt Anh trừng mắt:



- Muốn xem người ta xinh đẹp ư?



Tào Bằng ngẩn ra, cất tiếng cười to.



Hắn ôm Hoàng Nguyệt Anh đã không còn vóc người thon thả nữa, nhìn các phu nhân đằng sau, hạ thấp giọng nói:



- Dù phu nhân của ta có qua hai mươi năm nữa vẫn hấp dẫn hơn trăm ngàn lần so với nữ tử ngoại tộc kia.



Một câu nói này khiến Hoàng Nguyệt Anh đỏ mặt, lộ ra dáng vẻ của cô gái trẻ.



Bất chợt, Tào Bằng lại nhớ tới ngày mưa phùn lả lướt đó...trên con đường hẹp dài, nàng cầm trong tay một cây dù trúc, đứng ở giữa phố, gọi to:



- A Phúc!



Cánh tay ôm Hoàng Nguyệt Anh siết chặt hơn!



Tào Bằng lẩm bẩm:



- Ta ở đây, ta ở đây!