Tập Cảnh

Chương 23 : Chương đặc biệt. Lễ tình nhân thử nghiệm

Ngày đăng: 22:57 19/04/20


Vốn Nam Thiên không quá chờ mong Mạc Vấn Chi có thể nhớ hôm nay là ngày mấy.



Mặc dù mấy ngày trước, chương trình quảng cáo trên TV cũng đã tuyên truyền ngày lãng mạn nhất trong năm, đẩy mạnh tiêu thụ nhẫn tình nhân, món ăn tình nhân, du lịch tình nhân, khách sạn tình nhân… Phố lớn ngõ nhỏ đầy biển quảng cáo, gần như che cả nửa thành phố, dường như không chỗ nào không có chữ ‘tình nhân’ khổng lồ màu phấn hồng.



Mạc Vấn Chi? Hừ! Cái tên chỉ có mỗi cái mặt không não đó, chỉ có nửa người dưới không có nửa thân trên đó, tên ác ma chỉ có dục vọng không có tình cảm bình thường đó, làm sao biết được cái gì gọi là lễ tình nhân? Trong cái đầu đầy tà ác của hắn, chỉ sợ chỉ có tình dục hạ lưu linh tinh gì đó là dính đến hai chữ ‘tình nhân’.



Kết quả… Làm người quả nhiên không thể nói trước…







Buổi sáng mười giờ, tỉnh lại từ trong chăn êm nệm ấm trên chiếc giường KING SIZE, Nam Thiên theo thói quen đẩy tay Mạc Vấn Chi ôm mình từ phía sau, định nhảy xuống giường rửa mặt mặc đồ đi làm, lại bị tên biến thái cũng đã tỉnh lại bắt lại, ôm vào ngực.



“Đi đâu đấy?”



“Đi làm. Về cảnh cục báo danh trước, sau đó buổi chiều tuần tra.”



“Khỏi.”



Sau cổ ngưa ngứa, truyền đến thanh ấm hôn chụt chụt.



“Mạc Vấn Chi, anh lại nổi điên cái gì a?” Bị một tên đàn ông tuấn mỹ cao hơn mét tám ôm chặt, trong lúc đang vội vàng đi làm như thế mà lại làm nũng, là ai thì cũng đều sợ hãi cả thôi, hơn nữa, cái tên được gọi là ‘mỹ nam’ này, đêm qua cậu còn bị hắn xuyên vào đến mức hồn vía lên mây. “Anh là đại tổng tài, không cần phải đi làm, nhưng tôi đây phải đi làm a, đây là kỉ luật của cảnh sát a, anh hiểu không hả?” Nam Thiên cũng không trông cậy vào cái tên tự cao tự đại, lại điên điên khùng khùng này hiểu được.



“Làm gì chứ? Này, hôm nay chính là lễ tình nhân đó nha.”



Hở? Nam Thiên quỷ dị nhìn Mạc Vấn Chi, người này không ngờ cũng biết đến lễ tình nhân cơ đấy? Không ngờ a không ngờ…



“Lễ tình nhân thì thế nào?”



“Tôi có quà muốn tặng câu.”



Hở? Tuy biết mỗi khi này cái tên bại hoại này dùng lời lẽ dịu dàng thế này, ngoài mặt trông thì vô hại thế này, chắc chắn sẽ có nguy hiểm ẩn núp đâu đó, nhưng mà y lại bị nụ cười như thiên sứ này mê hoặc, Nam Thiên vẫn nhịn thể không nảy sinh lòng hiếu kì với hảo tâm của hắn.



“Quà?” Hồ nghi, thấp giọng, trái tim bắt đầu không tự chủ được lặng lẽ đập nhanh hơn một chút.



Hi! Thiếu chút nữa cười trộm mất.



Trong nháy mắt, cảm giác được người khác yêu thương như ánh mặt trời chiếu xuống, bao phủ toàn thân. Quà tặng lễ tình nhân đó nha! Không thể trách cậu cảnh sát này lại không tự chủ được, trong buổi sáng ngày tình nhân, lại trên một chiếc giường lớn vô cùng mềm mại, tặng thêm nụ cười cưng chiều tươi sáng, cái ôm rắn chắc hữu lực, với cả khuôn mặt làm người ta chết mê chết mệt không đền mạng… Hôn chính là lễ tình nhân, bất luận kẻ nào cũng không thể bỏ qua cơ hội lãng mạn như thế.



Huống chi, cái tên duy ngã độc tôn này lại biết tặng quà buồn nôn này…



Sự tình phía sau dùng đầu gối cũng có thể đoán được. Lại một lần nữa, cậu cảnh sát lại vì một người mà bỏ qua chức trách vĩ đại của một người cảnh sát, không đi trực ban, mặc quần áo xong xuôi liền bị tổng tài không ngừng thề thốt, nói mình đã chuẩn bị tốt quà tặng cho ngày tình nhân, nhét vào xe có rèm che, nhấn ga một cái, chiếc limousine như làn gió ào ào ra ngoài.



.



“Rốt cuộc là cái gì thế?”



“Em tới rồi sẽ biết.”



Cát bay đá chạy, nhanh như điện chớp, khung cảnh hai bên đường vùn vụt lao qua, lúc Nam Thiên không thể đoán nổi quà tặng thần bí mà hắn ta chuẩn bị cho mình, chiếc xe rốt cuộc quẹo vào một con đường khá lớn, ‘két’ một tiếng, xe ngừng lại.



Mạc Vấn Chi nháy mắt mấy cái với cậu, “Tới rồi.” Mở cửa xe, đi xuống, vươn một tay ra cho Nam Thiên, cử chỉ tao nhã, đúng là tác phong của người có học.



“Làm cái quỷ gì vậy?” Nam Thiên lẩm bẩm nở nụ cười, để Mạc Vấn Chi đỡ cậu ra khỏi xe. Ra tới ngoài, ngẩng đầu lên là thấy tòa nhà hoa lệ giàu có đặc sắc, tường bao bên ngoài cố ý sơn thành màu cổ xưa, ngay dưới chính tầng trệt là cánh cửa được thiết kế theo phong cách của quý tộc quý tộc La Mã, tạo hình ẩn tượng, đường cong lưu loát, xem ra gần đây chỗ ăn chơi cao cấp lại nổi lên phong cách trang trí cổ xưa.



Hướng lên trên một chút là ở ánh đèn huỳnh quang màu tím với những hoa văn phứ tạp xung quanh, bên ngoài là bảng hiệu.



Không… Phải… Chứ…



Má ơi! Cái gì mà lễ tình nhân? Cái gì mà quà tặng chứ? Tôi biết ngay mà, hừ, cho dù Harry Potter có pháp thuật thế nào đi nữa cũng không thể cải biến một tên biến thái thành người bình thường mà!



“Có phải cảm động lắm không?” Biến thái còn dám đứng bên cạnh cậu cảnh sát, ẩn tình đưa tình mà đặt câu hỏi.



“Cảm động cái đầu anh a! Này này này… Đây là cái gì!?” Ngón tay Nam Thiên chỉ vào biển hiệu rất to kia, lên lớp một chặp cho cái tên Nam Thiên kia khắc cốt ghi tâm, thống hận không thôi chỉ lên cái chữ to to trên kia… Câu lạc bộ ‘muốn làm liền làm’.


Mùi vị của Nam Thiên cùng Mạc Vấn Chi tràn ngập trong không khí, có vẻ rất đặc biệt, vừa kì dị lại vừa hòa hợp, vương vít vào nhau. Mỗi lần hút thở đều có thể đưa hương vị của đối phương vào dâu trong lục phủ ngũ tạng.



“A, thích đến thoát lực rồi? Uổng cho cậu là cảnh sát, thể lực như vậy không được.”



Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Mạc Vấn Chi kéo Nam Thiên đang nằm thở dốc dưới chân mình vào lồng ngực.



Nét ửng hồng trên mặt Nam Thiên vẫn chưa rút đi, khuôn mặt đẹp trai giờ lại thêm vài phần mê người, ngay cả mi mắt cũng nhiễm xuân tình.



Thất thần trước ngực Mạc Vấn Chi một hồi, cậu mới giật mình nhúc nhích một chút, “Này, còng tay có thể mở ra chưa?”



“Mở còng?”



“Đừng có giả ngốc. Mạc Vấn Chi, làm người phải nhất ngôn cửu đỉnh, làm cảnh sát thì lời nói ra phải vững như núi, chuyện hứa với anh đều đã làm được, đúng không? Bản cảnh sát đã thổi cho anh đến dục tiên dục tử, đúng không?”



“Cậu làm loạn cả nửa ngày, còn muốn tôi dạy cho cách ngậm thế nào, nuốt thế nào, liếm thế nào; đã dạy cho như thế mà kỹ thuật vẫn quá vụng về, căn bản là thất bại.”



“Oa! Anh sướng xong rồi còn dám lật lọng a? Vừa nãy ai liều mạng hét to ‘Nam Thiên Bảo bối, cậu giỏi quá’ hả?”



“Cái đó là để cổ vũ cậu thôi.”



“Anh… Anh anh anh… Mạc Vấn Chi, anh đường đường là một tổng tài mà dám lật lọng!”



“Vô thương bất gian (không buôn bán thì không có ai là người gian dối), nhân tài biết gian trá mới làm tổng tài được. Hơn nữa hôm nay là lễ tình nhân, theo quy định thì tình nhân phải nằm hết hai bốn giờ trên giường, làm tình.”



“Anh cho tôi là thằng ngốc à?! Ai đề ra cái quy định vô vị đó?”



“Chính là ông chủ của câu lạc bộ ‘muốn làm liền làm’ này này.”



“Hừ! Cũng chỉ có cái câu lạc bộ biến thái này mới đề ra cái quy định hỗn đản thế này!”



“Nhập gia tùy tục, ở chỗ của người ta thì phải tuân theo quy định của người ta thôi.”



“Mạc Vấn Chi, anh ít lải nhải đi, Tôi trịnh trọng hỏi anh một lần cuối cùng, anh rốt cuộc có mở còng tay này ra không?”



“Không ra, khẩu kỹ của cậu đã thất bại.”



“Khẩu kỹ của tôi rõ ràng làm anh dục tiên dục tử! A!… Ngô… Ngô ngô… Cút ngay, anh làm gì đó? Oa, anh lại cứng lên nữa? Hôm nay anh đã bắn mấy lần, còn cứng được? Anh định tinh tẫn nhân vong trong lễ tình nhân à?”



Thân hình tràn trụi tinh tráng của Mạc Vấn Chi tràn đầy sức lực, từ trên nhìn xuống Nam Thiên đang cật lực đá đạp, mím đôi môi mỏng, gợi lên nụ cười đầy ý xấu, “Dù sao trong vòng hai mươi bốn giờ của lễ tình nhân này cũng không được dưới giường, hôm nay tôi coi như làm tình nhân tốt nhất thiên hạ, cho cậu ăn ngon đến sung sướng, hảo hảo thể nghiệm cái gì mới là ‘dục tiên dục tử’, ‘tinh tẫn nhân vong’.”



“Tình nhân tốt nhất thiên hạ? Tôi thấy có mà là đạo tặc lạp xưởng dâm nhất thiên hạ thì có! Oa, anh làm gì đó? Đừng liếm chỗ đó! Ừ… Đau quá! … A a a… Ngô… Cứu… Cứu mạng a! Có người đánh lén cảnh sát… Ngô… Sờ… Dừng lại… Đừng đánh chỗ đó! Ngô… Cứu mạng! Bức lương vi xướng (chèn ép người lành) a! Ngô… Hồng hộc… Đừng hút! Đừng hút! A a! Chết rồi! Muốn ra rồi! Muốn ra rồi! A a a a a a…”



Thân thể dây dưa, hơi thở hỗn loạn, tiếng thở dốc, tiếng hét chói tai liên tục vang lên.



Mùi vị của giống đực tràn ngập, thấm vào mỗi chân lông dính đầy mồ hôi.



Ngày lãng mạng nhất trong năm, người đàn ông tràn ngập sức sống cuộn tròn trên chiếc giường lớn siêu bự, lần thứ hai khơi lên ngọn lửa nóng hừng hực.



Hai bên quần nhau, thực lực cách xa, hoàn toàn là cục diện chỉ cần một chiêu đã có thể áp đảo đối phương, nhưng tình hình chiến đấu vẫn vô cùng kích thích phấn khích.



Ách? Giường chiến đánh tới khi nào á? Có phải đến tận hai mươi bốn giờ mới chấm dứt không à?



Ân, tôi không biết.



Tôi chỉ biết là, phải phán đoán chuẩn xác một kẻ vừa có lực khống chế dục mạnh vô cùng, lại thêm chứng bệnh bắt buộc người khác nữa, là rất khó nha…



Cực khoái là đương nhiên, nhưng… hẳn cũng không đến mức tinh tẫn nhân vong chứ?



Cậu cảnh sát a, cậu tự cầu nhiều phúc đi nhé!



hết



TOÀN VĂN HOÀN