Tập Cảnh
Chương 7 :
Ngày đăng: 22:56 19/04/20
Chín giờ sáng, tân tổ viên tổ trọng án vội vội vàng vàng chạy đến cảnh cục để làm việc. Cảm tạ trời đất, cái tên ác ma kia thật sự không làm gì với cậu cả. Vừa nghĩ đến chính mình bị Mạc Vấn Chi ôm chặt ngủ một đêm, trái tim đáng thương sẽ liên tục đập thình thịch, thành thật mà nói, hình dáng nhắm mắt ngủ của tên hạ lưu đó thật là đẹp đến mức làm cho lòng dạ người ta ngứa ngáy.
Khuôn mặt đẹp như vậy, vì sao không thích bị người ta cắm vào, trái lại cứ thích đi cắm vào người khác ? (Đâu ra cái chân lý đó vậy ‘_’)
Thật quá đáng !
“Nam Thiên, tối qua gọi di động cho ngươi mà sao không chịu bắt máy”. Thấy Nam Thiên đi vào, Tiểu Phân là người đầu tiên từ trên ghế đứng dậy.
“Không chỉ là không bắt di động, đến cả điện thoại nhà cũng không có ai nghe”, Tiểu Phân cầm một tập tư liệu đưa cho Nam Thiên, “Đêm qua chúng ta nhận được một tuyến báo khẩn cấp, nói là ‘Thái tử’ sẽ xuất hiện ở bến tàu Hạ Loan giao dịch cùng một tên hắc bang lão đại. Thế nhưng không cách nào tìm được ngươi”.
Nam Thiên sửng sốt “Thái tử đêm qua hiện thân? Có bắt được không?”.
“Bắt được thì đã mở tiệc mừng rồi, ai, tên khốn đó quả thật là hơn cả quỷ thành tinh mà”. Tiểu Phân thở dài một hơi, “Chúng ta mai phục mấy giờ liền ,mới nhìn thấy một tên có vẻ là ‘Thái tử’ trên canô hướng về phía bến tàu, chỉ cần vừa lên bến tàu hắn nhất định phải chết. Thế nhưng hắn còn cách bến tàu khoảng 300m , không hiểu vì sao bỗng nhiên quay người bỏ chạy. Chết tiệt!”.
“Xác định là ‘thái tử’ à?”.
“Người thì không có bắt được, trời thì tối đen, lúc đó còn cách khá xa, chỉ có thể loánh thoáng thấy hắn đứng ở trên canô, ai mà xác định được? Bất quá ta có thể khẳng định được tên kia nhất định là thằng khốn Mạc Vấn Chi”. Nhắc tới tên Mạc Vấn Chi khiến tổ trọng án bị xoay như chong chóng, Tiểu Phân lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi .
“Tên đó không có khả năng là Mạc Vấn Chi”.
“Như thế nào mà ngươi biết được”.
Bởi vì cả đêm qua ta cùng hắn ngủ một chỗ mà, bất quá cái đáp án này có đánh chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi.
“Ta chỉ…cho là một người giảo hoạt như hắn hẳn là sẽ không tự mình tham gia giao dịch đâu?”.
“Thế nhưng căn cứ vào tin tức mà chúng ta được cung cấp, ‘thái tử’ không tin người khác, phần lớn giao dịch đều đích thân thực hiện”.
“Nam Thiên”. Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm uy nghiêm của lão đại.
Nam Thiên nhảy dựng lên, xoay người trả lời lớn “Có mặt”.
“A, ngày hôm nay lại quay về mặc cảnh phục à. Hảo tiểu tử, đóng bộ cảnh phục đó trông cũng đẹp trai”. Lão đại xem ra đã không để trong lòng việc Nam Thiên tối qua không cùng hành động với đội, ông cười quan sát đôi mắt anh khí tràn trề của Nam Thiên. “Ngày hôm qua hành động bắt ‘thái tử’ của chúng ta thất bại ngươi biết chứ?”.
“Báo cáo lão đại, Tiểu Phân đã nói cho ta biết”.
“Người thì tạm thời chúng ta chưa bắt được, bất quá, tên tiểu tử Mạc Vấn Chi kia cũng đừng tưởng rằng dễ dàng như vậy. Đi, chúng ta đến tập đoàn Hồng Hưng nhìn xem hắn một chút”.
Đến tập đoàn Hồng Hưng ? Sắc mặt Nam Thiên khẽ biến. Thế thì chẳng phải chủ động dâng lên tận cửa sao.
Tuy rằng đêm qua biểu hiện của Mạc Vấn Chi rất tốt, thế nhưng hiện nay phòng thủ sách lược tốt nhất vẫn là ‘kính nhi viễn chi’* mà.
“Thế nào còn không đi?”. Lão đại bước hai bước mới phát hiện Nam Thiên còn đang đứng yên tại chỗ.
“Lão đại…cái này, ta còn đang mặc cảnh phục”. Nam Thiên chỉa chỉa bộ cảnh phục trên người, bời vì qua đêm ở nhà Mạc Vấn Chi, không có hoán tẩy y phục, ngày hôm nay chỉ có thể tiếp tục mặc cảnh phục đến sở làm.
Thành viên tổ trọng án bình thường đều chỉ mặc thường phục.
“Cảnh phục có cái gì không được? Làm Mạc Vấn Chi kinh sợ một lúc mới tốt”.
Lão đại…trong mắt một tên biến thái thì đó lại là thứ tình thú đạo cụ gây kích thích tốt nhất đó a.
Nam Thiên một bên khóc thầm bi thảm, một bên thì thân bất do kỷ bị lão đại lôi đi.
Tập đoàn Hồng Hưng, tầng bốn mươi tám, phòng làm việc của chủ tịch.
Chính giữa căn phòng, là tấm thảm trài sàn lông thú trắng thuần mang đầy đau thương trong ký ức của Nam Thiên, vẫn còn đặt đó làm cậu nhìn thấy mà giật mình.
“Mạc Vấn Chi tiên sinh, chúng ta lại đến quấy rầy nữa rồi”. Lão đại tổ trọng án uy phong lẫm lẫm đại giá quang lâm, phía sau đường nhiên là Nam Thiên với một bộ cảnh phục vừa khít với dáng người.
“Hoan nghên hoan nghênh, các vị cảnh quan, lần này lại có chỗ nào cần ta hỗ trợ điều tra vậy?”. Mạc Vấn Chi ngông nghênh bắt chéo hai chân, ngồi ở phía sau bàn làm việc lớn, bày ra một dáng dấp của công dân lương thiện. “Có chỗ nào cần ngài cứ nói, bản thân ta thích nhất là cũng với cảnh quan gặp gỡ giao hữu mà”. Ánh mắt có thâm ý đảo qua Nam Thiên.
Nam Thiên cả người không được tự nhiên, trên cái lưng đang đứng thẳng toát ra mồ hôi lạnh.
Hai vị cảnh quan ngồi xuống phía bên kia bàn làm việc, bắt đầu uy nghiêm đối thoại.
“Mạc Vấn Chi tiên sinh, chúng ta muốn biết vào mười hai giờ đêm qua cho đến ba giờ sáng hôm nay, ngài đang ở đâu?”.
“Ta ở nhà”
“Trong lúc đó không có đi ra ngoài sao?”.
“Cảm giác không tệ ha ?”
Hừ, không thèm trả lời !
Hậu đình còn chưa bị triệt để khai thác của Nam Thiên hiện nay khó có thể thích ứng được với sự chen vào mạnh mẽ, Mạc Vấn Chi thay đổi sang một phương thức có vẻ ôn nhu săn sóc, một bên chậm rãi an ủi cái đang nóng rực của mình, một bên đưa tay sờ mò đùa bỡn tính khí cùng hai quả cầu xinh xắn của Nam Thiên, cho đến khi chúng nó dần dần tràn ngập nhiệt khí, trở nên cứng rắn.
Cơn đau khi bị cái *** thật lớn xuyên qua từ từ êm dịu, thay vào đó, lại tụ tập chung quanh hạ thể, sự vui sướng ngay lập tức từ từ theo bên hông lên đến đại não.
Đôi má phiếm hồng của Nam Thiên phá lệ gợi cảm.
“Bên trong của em co rút thật là lợi hại, cắn anh càng lúc càng chặt đó”
Ta co rút kệ ta, ai cần ngươi lo chớ ?
Đôi chân xích lỏa dần dần có thể tự cử động, không cảm thấy thẹn mà kẹp lấy thắt lưng cường tráng của Mạc Vấn Chi, thân thể theo sự ra vào của hắn mà đong đưa.
Bão táp chuyển động không ngừng giống như đè nén lâu ngày, dần dần đẩy sự khoái cảm lên đến đỉnh.
“Nói, anh khiến em thật sung sướng”. Dán bên tai là mệnh lệnh vô cùng thân thiết hạ lưu từ tên ác ma, động tác tiến nhập bỗng nhiên đình lại, đem tính khí vẫn còn đang cứng nóng rút ra khỏi cơ thể cậu.
Ngón tay đang âu yếm phía trước cũng bỗng nhiên biến mất.
Trước sau bỗng nhiên trống rỗng gần như khiến Nam Thiên khóc rống lên, “Đừng…Đừng có ngừng…”. Thiếu chút nữa là có thể bắn ! (Chi Chi ác như thú XD~).
“Vậy cưng nói cho anh nghe”. Hai ngón tay đẹp đẽ nắm lấy cằm của cậu, hình ảnh ác ma phản chiếu trong ánh mắt đang mỉm cười, “Nói cho anh biết, Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi làm đến sảng khoái đi nào”.
Hỏa diễm dục vọng thiêu đốt khiến Nam Thiên muốn phát cuồng. Hình phạt tối tàn nhẫn trong thiên hạ cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Con vịt được hầm đến mức độ này rồi, thì đến cái mỏ nó cũng phải mềm ra. Thật là khó chịu a !
“Nam…Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi làm đến hảo sảng…Nhanh lên một chút…Ô…”
“Còn có, Nam Thiên tình nguyện làm người của Mạc Vấn Chi, tùy thời chờ Mạc Vấn Chi sử dụng”. (Thằng này nó tưởng con người ta là đồ vật đấy à mà sử với chả dụng)
Hậu đình cùng với tiền đoan, cảm giác trống rỗng đáng sợ nhất hai nơi mẫn cảm này càng lúc càng tăng.
Lúc này, muốn nói gì đều không thể nói được nữa.
Giãy dụa cái thắt lưng đang bất an, vẻ mặt Nam Thiên đều là nước mắt ẩm ướt, “Nam Thiên cam tâm tình nguyện làm người của Mạc Vấn Chi…Tùy thời chờ đợi Mạc Vấn Chi…sử…sử dụng”. Tiếng nức nở vỡ vụn, “Van cầu ngươi, không nên…lại dằn vặt ta nữa…”.
Đôi mắt đẫm nước lấp lánh, diễm lệ dâm mỹ tới cực điểm.
“Tiểu bảo bối ngoan quá”. Mạc Vấn Chi ôn nhu hôn cậu một cái, khí quan nóng bỏng lại để trước cửa vào đang sưng đỏ.
Trong nháy mắt động thân đâm vào, cảm giác trống rỗng nhất thời bị quét sạch, cơ thể sảng khoái đến mức hoa mắt.
Cú sốc nhất thời khiến Nam Thiên vừa khóc thảm, vừa phóng ra bạch sắc dịch của mình.
Bạch trọc mang theo mùi hương nồng nặc vẩy ra trên vạt áo của bộ cảnh phục uy nghiêm, tình trạng dâm đãng đến không thể tin nỗi.
“Cảm giác rất tuyệt ha?”
Mạc Vấn Chi ôm cậu thở dốc, cùng nhau hưởng thụ dư vị ngọt ngào, sau khi khí tức bình tĩnh lại, đầu ngón tay tham lam vuốt ve cúc hoa khẩu vừa thừa thụ qua dằn vặt.
Nếp uốn sưng đỏ run rẩy dưới ngón tay, dáng dấp điềm đạm đáng yêu khiến cho cái *** của Mạc Vấn Chi vừa phát tiết qua lại cứng rắn đứng lên.
“Đừng nóng vội, đêm nay vẫn còn cho em ăn mà”. Đầu ngón tay dừng lại trước cửa vào đang không ngừng co rút, Mạc Vấn Chi sỗ sàng chọc ghẹo cái địa phương khả ái kia, “Bản thiếu gia vẫn còn cả đêm để hảo hảo cho cưng ăn no”.
Ánh trăng mỹ lên đến mức yêu diễm.
Ban đem yên tĩnh, luôn luôn chú ý rèn luyện, tự xưng là cục cưng khỏe mạnh của tổ trọng án cảnh quan Nam Thiên, sau sự kiện thảm thống ở tầng bốn mươi tám tập đoàn Hồng Hưng, lần thứ hai cùng bị một nam nhân xinh đẹp chà đạp đến chết ngất.
*tôn trọng nhưng không thể tiếp cận, đứng xa xa mà xem :-“
** Trong tiếng Hoa, Cầm có nghĩa là bắt, chộp theo kiểu một con đại bàng bắt mồi hay một viên cảnh sát bắt một tội phạm. Nã có nghĩa giữ gìn kiểm soát. Như vậy, Cầm Nã là nghệ thuật bắt giữ, chộp và kiểm soát. Cũng cần phải nói rõ là bên cạnh những kỹ thuật khóa đúng theo tên gọi còn có những kỹ thuật ấn, áp, điểm …
***câu này chém tí chút vì bản gốc là câu này “死鸭子嘴硬到底”.
****ngọn lửa