Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 111 : Thân phận của Trành quỷ

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch giả: BsChien



“Ngồi đây bên em trong màn đêm, nhẹ nhàng mái tóc em kề vai, rồi vì sao kia âm thầm hát, người ơi có nhớ anh nhiều không?...”



Tiếng chuông điện thoại kêu vang khiến Dương Húc Minh đang ngủ say bừng tỉnh giấc. Hắn mơ màng vươn tay lấy điện thoại để trên tủ đầu giường.



Dưới ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, Dương Húc Minh nhìn màn hình điện thoại, xem tên người đang gọi đến…



....



- Vương ca? - Dương Húc Minh đánh một cái ngáp – Mới sáng sớm tìm em có chuyện gì không?



Bên kia truyền đến giọng của Vương Trấn:



- Mới sáng sớm? Bây giờ là mười một giờ rồi ông nội, lại còn sáng sớm nữa. Cậu em giờ giấc sinh hoạt hơi bị khác người đấy nha!



Dương Húc Minh dụi dụi mắt, ngồi dậy.



- Biết làm sao được anh ơi! Đêm qua em đánh lộn với nguyên bầy lệ quỷ. Sau đó đi bộ trên đường tối mò hơn một tiếng, tận hai giờ sáng mới mò về đến nhà đi ngủ. Mệt mỏi lắm anh à!



Hắn ăn ngay nói thật, nhưng Vương Trấn hiển nhiên không tin mấy chuyện ma quỷ của hắn một chút nào.



- Vậy đại sư trừ ma có muốn nghe tin tức mới nhất của anh đây không? Anh đã hỏi thăm giùm cậu thông tin vụ án bên Cửu Giang, có tin mới đây này.



Nghe được câu này, Dương Húc Minh tỉnh hết cả người



- Vụ án Lý Tử có tiến triển mới rồi hả anh?



Vương Trấn cười ha hả nói:



- Không có.
Bất quá từ tin tức mà Sinh Tử Lục cung cấp thì Lý Tử làm lệ quỷ, ngày ngày bị thống khổ tra tấn bởi oán hận và chấp niệm. Dưới tình huống như vậy, nàng còn có thể tỉnh táo thực hiện ước định không giết Dương Húc Minh trước khi nhân duyên nến đốt hết, điều này hẳn đã là cố gắng lớn nhất rồi.



Mà vì sao Lý Tử nhất định phải giết Dương Húc Minh? Cái chấp niệm này nguyên nhân từ đâu, hắn nghĩ mãi bữa giờ mà vẫn không ra? Chẳng lẽ điều mà Lý Tử trước khi chết không thể quên được đó là Dương Húc Minh? Cho nên sau khi chết một mực tìm về giết hắn bằng được?



Dương Húc Minh cảm thấy mình thật sự là nằm không cũng trúng đạn mà!



Hắn bỏ điện thoại di động xuống, lấy Sinh Tử Lục ra xem quyển sách nát này có thông tin gì mới không.



Nhưng trên trang ba, chẳng những không có thông tin mới mà những dòng chữ màu máu tối qua cũng biến mất sạch trơn. Trang sách trống rỗng, chỉ có một hàng chữ nhỏ phía góc trên bên phải:



Đang tính toán, xin chờ đợi…



Nhìn thấy dòng chữ này, Dương Húc Minh chỉ biết chửi thầm trong bụng.



- Chờ ông nội ngươi ấy! Suốt từ đêm qua đến giờ rồi còn chờ…



Bất quá trang sách đang trống rỗng, có thể nào viết hỏi nó một vài chuyện được không? Dương Húc Minh nghĩ đến điểm này, hắn liền lấy bút mực nước ra.



- Sách đại ka có thể trả lời em vài vấn đề được không?



Qua nửa phút sau, trên trang giấy hiện lên dòng chữ trả lời của Sinh Tử Lục:



Xin mời hỏi…



Nhìn tốc độ phản hồi chậm chạp của Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh nín lặng. Quyển sách này sao giống một cái CPU cấu hình cùi bắp thế nhỉ? Lúc mà “ứng dụng suy luận” đang chạy thì ảnh hưởng đến tốc độ vận hành của “ứng dụng” khác.



Điều này cũng quá chân thực đi…