Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 15 : Em hăm phải Tiểu tiên nữ
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch: BsChien + VoMenh
Đi ngược lại con đường cũ, Dương Húc Minh nhanh chóng xuyên qua rừng trúc, rừng ngô, trở lại thị trấn.
Hắn nhìn đồng hồ, thấy còn sớm nên đi vòng vòng trong trấn tìm một quán net để ngồi. Từ giờ tới 2h sáng còn 8 tiếng nữa, hắn chỉ có thể kiếm quán net ngồi giết thời gian.
Nhà thì rõ ràng là hắn không dám về rồi. Lúc hai cảnh sát rời đi, cửa phòng Lý Tử đang đóng chặt bỗng từ từ mở ra, Dương Húc Minh đến giờ vẫn không thể quên được cảnh đó. Bây giờ mà về nhà thì giống kiểu mời mọc Lý Tử tiếp tục bóp cổ hắn rồi.
Nến đỏ quý giá như vậy, hắn không thể tùy tiện lãng phí hết được.
Với lại là đàn ông con trai, chỉ cần một cái máy tính nối mạng, như vậy là đủ. Dù là ở nhà hay quán net cũng đều giống nhau, kiếm một chỗ chơi giết thời gian.
Hiện tại Dương Húc Minh cũng không có việc gì khác để làm. Sinh Tử Lục đã ghi rõ không cho phép hắn mang bất kỳ vũ khí nào đi vào, còn dặn kỹ hắn nhất định phải tới đó vào lúc 2 giờ sáng, chỉ có thể đi vào một lần duy nhất. Trước 2 giờ sáng thì Dương Húc Minh cũng chỉ biết chờ đợi thôi chứ không còn lựa chọn nào khác.
Với lại lúc lên mạng, hắn có thể tranh thủ tìm kiếm thông tin, hỏi đám cư dân mạng xem có cao nhân nào biết lai lịch căn nhà màu đỏ cùng với cái cây kỳ quái kia không.
Dương Húc Minh bất luận nhìn thế nào cũng cảm thấy cái cây trồng sau căn nhà màu đỏ kia thật là u ám đầy tà khí.
Cái này không biết có phải là ảo giác của hắn hay không.
Bước vào trong quán net, Dương Húc Minh nhìn giữa đại sảnh, chỗ đông người ồn ào nhất, hắn kiếm một máy trống rồi ngồi xuống, khởi động máy tính.
Đăng nhập tài khoản vào mạng xã hội, Dương Húc Minh tải hình ảnh căn nhà và gốc cây lên một nhóm chat quen:
- Các đại ka, có ai biết được đây là cây gì không?
Qua mấy giây, nhóm chat lần lượt xuất hiện hàng loạt câu trả lời:
- Wao, căn nhà màu đỏ trang trí độc lạ đấy nhỉ, chỗ này mà đóng phim kinh dị thì ngon cơm!
- Căn nhà đỏ sao tao cứ thấy nó ghê ghê kiểu gì…
- Trên lầu 1 sao tớ thấy sợ sợ các đồng chí ạ!
- Có đang online không bạn? - Dương Húc Minh gõ bàn phím hỏi
- Hem onl nha! - Đối phương trả lời sau vài giây
- …
Dương Húc Minh bị nghẹn một chút, nhưng vẫn tiếp tục hỏi thăm:
- Những chuyện liên quan đến cây hòe kia có phải là thật không?
- Tui nói đùa á! Tùy tiện nói giỡn mà cũng tin nữa hở? - “Em hăm phải Tiểu tiên nữ” trả lời
- Bạn nói rõ ràng rành mạch đâu ra đấy, chẳng lẽ tất cả đều là nói bậy?
- Thực ra thì cũng hem phải tất cả là nói giỡn hớt, chỉ là mụi mụi xem phim ma phim cương thi nhiều á, trong phim cương thi có cầm cây hòe, nên mới nhớ. Nếu có nói bậy thì là ông đạo diễn phim nói bậy á chứ hem phải mụi mụi! Hí hí.
- Chuyện căn nhà đỏ giống như quan tài, bạn cảm thấy nó giống quan tài thật à?
- Cái này seo… Phải nhưng cũng hem phải!
- Là sao? - Dương Húc Minh có chút cảm thấy đau đầu với cô nàng xì tin dâu xí muội này!
- Mặc dù căn nhà đỏ này nhìn hem giống wan tài, nhưng hok bít tại sao màk mụi nhìn thấy từ đầu đã nghĩ nóa là cái wan tài… kkk… Cóa khi mụi hay thức đêm nhìu wá nên thành ra ảo giác rùi!
Trò chuyện với “Em hăm phải Tiểu tiên nữ” một lúc nữa, Dương Húc Minh triệt để xác nhận rằng cái nhóm chat này cũng không phải cao nhân dị sĩ gì, chỉ là một bầy khỉ tán dóc.
Đóng khung chat lại, Dương Húc Minh có chút uể oải thở dài. Ngay từ đầu nhìn thấy “Em hăm phải Tiểu tiên nữ” nói năng đâu ra đấy, hắn còn tưởng gặp được cao nhân. Còn tưởng là bản thân hắn may mắn bạo phát, rốt cục đêm nay không cần phải xông pha mạo hiểm. Ai dè toàn là thành phần chém gió thành thần.
Cũng đúng thôi, đâu ra sẵn cao nhân cho mình gặp như thế! Tất cả mọi người đều bận rộn, gặp khó khăn thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
Cầu người không bằng cầu mình – Ông bà ta nói cấm có sai. Dương Húc Minh ngồi trước máy tính, vẻ mặt trầm tư bất đắc dĩ.