Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 39 : Đón dâu

Ngày đăng: 18:31 30/04/20


Dịch giả: BsChien + VoMenh



Trên con đường đất màu vàng, đội ngũ đón dâu đi tới càng lúc càng gần, tiếng khua chiêng gõ trống vang lên inh ỏi.



Dương Húc Minh ngơ ngác đứng giữa đường, nhìn về đội ngũ khiêng kiệu rước dâu đang dần tiếp cận hắn, chợt trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ.



Khi kiệu hoa lắc lư, tấm màn che phía trước bị thổi hé ra, thật sự hắn đã nhìn thấy một đôi giày thêu màu đỏ ở phía sau màn. Đôi giày thêu kia… giống hệt như là đôi giày của Tưởng Tiểu Vũ!



Âm thanh kèn trống chói tai khiến hai lỗ tai Dương Húc Minh thấy lùng bùng, đúng ra đây là âm thanh báo hỉ sự, mừng cuộc vui, thế nhưng hiện tại tất cả vang lên nghe ra lại quỷ dị âm trầm, tựa hồ như tiếng nhạc bi thương trong đám tang.



Dương Húc Minh sắc mặt trắng bệch vô thức lui về phía sau một bước, hắn chợt phát hiện phía sau hắn là bức tường lấp kín, căn bản là không thể lui lại.



Mà những người đang đứng ở ven đường tựa hồ phát hiện ra Dương Húc Minh định trốn lui, tất cả đều đồng loạt quay đầu lại trừng trừng nhìn hắn. Hàng chục đôi mắt trợn trừng lạnh lùng nhìn soi mói như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Húc Minh khiến hắn sợ hãi run rẩy.



Dương Húc Minh ý thức được tình huống không ổn, muốn hét to cầu cứu. Nhưng mà thân thể của hắn cứng ngắc giống như là bị đông lạnh, trong cổ họng khô khốc căn bản không phát ra được bất kỳ thanh âm nào.



Đám người đứng hai bên đường vẫn chỉ trừng trừng nhìn hắn chứ không có thêm phản ứng nào khác. Hai bên không nói một lời nào cứ thế kiềm chế giằng co trong sương mù.



Trên con đường đất đội ngũ đón dâu vẫn tiếp tục tiến tới gần hơn. Tiền giấy màu máu bay khắp nơi, có nhiều tờ tiền đã rơi vào trên đầu trên vai Dương Húc Minh.



Cuối cùng đội ngũ rước dâu màu đỏ toàn tập cũng đã đi tới trước mặt Dương Húc Minh, tất cả đều dừng lại.



Tiếng khua chiêng gõ trống cũng dừng lại.



Tiếng thổi kèn chói tai cũng dừng lại.



Trên con đường đất vàng rốt cục lâm vào tình trạng yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả mọi người bây giờ đều hướng ánh mắt chằm chằm nhìn vào Dương Húc Minh.



Kiệu hoa đỏ chót chậm rãi được hạ thấp và đặt xuống mặt đất.
Trên tủ đầu giường, nến đỏ không biết từ lúc nào đã im lặng bốc cháy. Dương Húc Minh nhìn qua, thấy thân nến đã ngắn đi cả một khúc, tựa hồ như lúc hắn ngủ, cái nến đỏ này đã thiêu đốt được một khoảng thời gian.



Thấy cảnh này, Dương Húc Minh liền vội vàng thổi tắt nến. Cây nến đỏ này là vật bảo hộ mạng nhỏ của hắn, làm sao có thể lãng phí bỏ mặc nó tùy ý thiêu đốt được.



Chỉ là những sự tình phát sinh trong cơn ác mộng, bây giờ nghĩ lại quả thực vô cùng quỷ dị.



Bỗng dưng ở đâu ra một đội ngũ đón dâu không rõ lai lịch nhằm vào hắn, tấn công định thôn phệ hắn vào trong kiệu, cuối cùng Lý Tử xuất hiện xé nát kiệu hoa.



Lý tử cứu hắn sao?



Thế nhưng đội ngũ đón dâu đỏ lòm này từ đâu mà đến? Vì sao lại tìm hắn để gây sự?



Vương Quan Doanh?



Trước giờ tựa hồ như hắn cũng chưa từng đi qua nơi này…



Dương Húc Minh cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi giày thêu đang chui trong ngực áo của hắn. Đôi giày thêu màu đỏ này trước khi đi ngủ hắn đặt ở bên cạnh gối đầu, không biết từ lúc nào chui vào trong ngực áo của hắn?



Mà trong cơn ác mộng, cô dâu ma quỷ kia chính là đang mang đôi giày thêu màu đỏ này.



Chẳng lẽ nói đôi giày thêu này có vấn đề?



Trầm mặc hồi lâu, Dương Húc Minh hít một hơi thật sau, vẻ mặt không biểu tình lấy ra Sinh Tử Lục.



Quyển sách bại hoại này chẳng lẽ lại mới đào hố cho hắn nhảy vào?!!