Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 4 : Hỏi quỷ
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch: VoMenh
Khi hắn tắt đèn phòng vệ sinh, cả thế giới như mất đi ánh sáng.
Bên trong cả thế giới đen kịt ấy, không gian lặng yên đến nổi có thể nghe rõ từng tiếng thở dốc dồn dập cùng với từng nhịp tim đập thình thịch.
Dương Húc Minh cảm giác như quả tim của mình chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn cũng không phải là một kẻ nhát gan, nhưng ai đời lại nhằm ngay mười hai giờ khuya, một thân một mình đứng thắp nến, sau đó vừa soi gương vừa gọt vỏ táo trong phòng vệ sinh đơn chiếc.
Bên cạnh đó, Sinh Tử Lục còn ám chỉ nhắc nhở hàng loạt dấu hiệu.
Dương Húc Minh nuốt nước miếng, cố gắng đè ép nỗi sợ trong lòng mình rồi móc bật lửa ra.
Ngọn lửa yếu ớt nhanh chóng lóe lên giữa thế giới tràn ngập bóng tối này; trông nó thật nhỏ bé, tựa như dễ dàng tắt ngấm nếu bị thổi nhẹ một cái.
Không dám chậm trễ, Dương Húc Minh vội vàng thắp sáng nến hỷ màu đỏ bên trái cùng nến tang màu trắng bên tay phải, sau đó cất bật lửa vào.
Nhờ vào nguồn sáng của ánh nến, phòng vệ sinh tối đen ngột ngạt hiện tại giành lại được một vài tia sáng lờ mờ.
Dương Húc Minh cầm lấy con dao gọt vỏ và quả táo trên bồn rửa tay, ngẩng đầu lên.
Ngay lúc đó, hắn thấy được chính mình trong gương.
Hòa trong ánh nến mờ nhạt ảm đạm, bên trong gương hiện lên một người đàn ông mặc áo đỏ, đầu đính lá xanh, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt lõm sâu do mất ngủ liên tiếp vài ngày.
Không rõ có phải do ảo giác hay không mà Dương Húc Minh cảm giác cái bóng phản chiếu của bản thân bên trong chiếc gương kia vô cùng xa lạ.
Tựa như, hình ảnh trong gương cơ bản không phải là hắn... Khốn nạn, ta bị hoang tưởng ư?
Nuốt ực một phát vì thoáng thấy bất an, Dương Húc Minh liếc nhìn cây nến.
Trên bồn rửa tay trước gương, hai cây nến - một trái, một phải - đang cháy dần.
Thân nến to cùng với tim nến đang cháy phừng phừng làm hắn yên tâm vì biết nó sẽ không dễ dàng bị lụi tắt.
Thậm chí ánh nến này cũng sáng hơn nhiều so với mấy loại nến thông thường.
Hình ảnh cặp nến trước mặt vô hình xoa dịu nội tâm bất an của Dương Húc Minh được một chút.
Hắn cầm dao gọt vỏ và quả táo lên, bắt đầu gọt từ từ.
Đồng thời, hắn lẩm bẩm một cái tên bằng giọng nói nhẹ nhàng.
Lý Tử... Lý Tử... Lý Tử...
Đây chính là tên của bạn gái Dương Húc Minh, và cũng là tên thật của con nữ quỷ bên trong ác mộng của hắn.
Đêm khuya vắng vẻ, một mình hắn đứng trong phòng vệ sinh bị khóa trái cửa, thắp nến, vừa soi gương vừa gọt vỏ táo.
Dù cho chẳng có chuyện gì phát sinh, thì với cái cảnh vật xung quanh cùng bầu không khí quỷ dị như thế này cũng đủ tạo thành áp lực to lớn ép vỡ tinh thần của một người bình thường.
Dương Húc Minh cảm giác tim mình đập càng lúc càng nhanh, bàn tay nắm chặt trái táo của hắn càng ngày càng tê cứng.
Cảm giác ngưa ngứa, lại nhột nhột!
Là tóc!
Suýt nữa Dương Húc Minh la làng ném quả táo đi rồi điên cuồng bỏ chạy ra bên ngoài rồi!
Làn tóc rụng rời li ti kia cứ như một gốc cây chui vào trong quần áo của hắn.
Hắn nhanh chóng cảm giác được cả một đầu tóc dày phủ kính toàn lưng mình.
Toàn bộ áo quần mặc trên người đều bị làn tóc dài mịn cuốn lấy, thế nhưng bản thân hắn bên trong tấm gương chỉ đơn giản đứng cứng nhắc nơi đó, ngón tay run run chậm rãi gọt vỏ táo, cơ bản là không thấy được bất cứ thứ gì len lỏi tiến vào trong người.
Không có tóc, không có chùm dây leo, không có bất cứ đồ vật quái lạ nào.
Trong gương, hắn chẳng qua là cứng đơ, sắc mặt thì càng ngày càng... đỏ?
Dương Húc Minh hơi đờ đẫn; bởi vì hắn phát hiện điểm khác nhau giữa chính mình và "hắn" bên trong gương.
Những giọt máu gà bên trong chén trước mặt Dương Húc Minh rõ ràng là bay lên trần nhà, nhưng so với hình ảnh phản chiếu bên trong tấm gương, thì những giọt máu đó chính là tập hợp lại ngay bên trên mặt hắn, vẽ nên từng nét đỏ tươi.
Trong lúc Dương Húc Minh hoảng sợ nhìn chăm chú bóng người trong gương, cuối cùng, dung nhan của "hắn" bị tô thành một khuôn mặt đỏ tươi quỷ dị.
Ngay lúc ấy, gương mặt máu khủng bố đỏ lòm kia bất chợt nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, miệng của đối phương nứt ra tạo thành một nụ cười gằn điên cuồng. Sau đó, "nó" lao mạnh về hướng Dương Húc Minh.
Choang!
Một âm thanh va chạm vang lên, đầu Dương Húc Minh đập mạnh vào tấm kính.
Ngay khi người trong gương lao về hắn, đầu của hắn liền bị một lực lượng mạnh mẽ khó mà kháng cự đè ép tới, đập một cú thật mạnh vào tấm gương trước mặt.
Tiếng răng rắc trong trẻo xuất hiện, chiếc gương duy nhất trong phòng vệ sinh bị vỡ nát sau cú đập đầu trời giáng của Dương Húc Minh.
Cùng lúc ấy, một lớp da táo ngắn cũn cỡn cuối cùng vừa được gọt xong.
Dương Húc Minh lùi về sau, ngồi bệt trên sàn phòng, đầu choáng, mắt hoa.
Hắn vuốt ve đầu mình trong đau đớn, ánh mắt tối sầm, cả người tê dại, chẳng hiểu vừa rồi là chuyện gì xảy ra.
Mười giây trôi qua, máu huyết dường như đã lưu thông trở lại bên trong thân thể, Dương Húc Minh mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình đang dần hồi phục.
Hắn giũa giụa đứng dậy, phát hiện cả phòng vệ sinh đang chìm trong bóng đêm; hai ngọn nến trên bồn rửa tay đều tắt ngấm.
Phòng vệ sinh đen kịt yên tĩnh đến đáng sợ, nhịp tim thình thịch trong lồng ngực Dương Húc Minh vang lên tựa như tiếng trống đòi mạng.
Tắt đèn? Đây có phải là một điềm báo không?
Dương Húc Minh đứng tê cứng tại đó qua vài phút; sau khi xác định rõ tình hình là tất cả những thứ quỷ dị kia đều biến mất, hắn bèn cắn răng bật mở đèn trong phòng vệ sinh.
Sau đó, một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt hắn.