Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Chương 69 : Quyển sổ tay biến đổi
Ngày đăng: 18:31 30/04/20
Dịch giả: VoMenh
Dương Húc Minh quá giang xe cảnh sát của Vương Trấn đến gần khu vực công viên Đầm Lầy.
Sau khi xuống xe, tạm biệt Vương Trấn, hắn một thân một mình đi vào nhà. Hiện tại là gần bốn giờ sáng, thời điểm trời tối nhất giữ mùa hè.
Qua cầu thang, hắn đến trước cửa phòng mình. Định cầm chìa khóa mở cửa, bỗng nhiên Dương Húc Minh cảm thấy do dự.
Ừm… Sao không thấy Lý Tử gửi tin nhắn hối về vậy ta? Chắc là cô ấy chưa giận mình đâu nhĩ?
Nhưng muộn như thế này rồi, có khi nào hắn vừa mở cửa, cô ấy ra một chiêu “nhất kích tất sát” luôn hay không? Dương Húc Minh chần chờ giây lát, để an toàn, thiết nghĩ nên cầm nến đỏ trên tay cho chắc ăn.
Có nến đỏ trong lòng bàn tay, Dương Húc Minh cẩn thận mở nhẹ cánh cửa.
Tiếng ổ khóa bị vặn ra vang lên chói tay giữa bóng đêm cô quạnh. Dương Húc Minh nuốt ực một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
- Moshi moshi*? Lý Tử êu dấu? Em có ở nhà hem?
(Chú thích: Moshi moshi: Xin chào trong tiếng Nhật)
Dương Húc Minh đưa nến đỏ lên, quan sát khắp căn phòng.
Mọi thứ yên tỉnh, không có gì bất thường.
Thấy không có dấu hiệu kỳ lạ nào xuất hiện, Dương Húc Minh chần chờ trong giây lát để xác định rõ hiện trạng trước mắt không lừa dối mình, bèn thở phào một hơi rồi bước vào.
Phòng khách hiện tại và trước khi hắn ra khỏi nhà không có gì thay đổi. Bó hoa hồng trước phòng Lý Tử vẫn như thế, duy chỉ có hộp bánh gato là còn cái vỏ không.
Ái chà, vị bánh gato hôm nay vẫn có thể tiếp tục thỏa mãn được khẩu vị của Hoàng hậu nương nương nhà này sao? Dương Húc Minh không dám lãng phí thời gian thêm nữa, đi vào trong phòng ngủ. Đêm qua hắn liều mạng thả thính Lý Tử, mém chút nữa khiến Lý Tử kiềm lòng không được rước hắn đi theo nàng luôn rồi.
Đêm nay hắn rút kinh nghiệm, chẳng dám chơi dại thả thính nữa.
Hắn không rửa chân mà tiến thẳng vào phòng. Đêm nào đêm nấy đều lang thang ngoài đường, tựa như cú đêm, hắn cứ tiếp tục như thế này thì có nguy cơ nội tạng hư hết nha.
Trước khi nghĩ ngơi, Dương Húc Minh lôi đồ vật trong túi xách ra, sắp đặt lại ngăn nắp.
Hôm nay là ngày khai giảng khi mình lên đại học, gặp được bạn cùng phòng rất tốt bụng.
Mấy chị em đó không hề trêu chọc cái tật cà lăm của mình, ngược lại còn có ý tứ né tránh không đề cập đến.
Khi thấy mấy cô bạn đó ăn ý lướt qua việc mình bị tật bẩm sinh, mình thấy ấm áp ghê!!!
Ba nói đúng lắm, mình đã cố gắng hết sức, thi đậu ngôi trường đại học tốt nhất, xung quanh đều là những người giỏi giang, có thể tránh xa bọn người xấu lấy việc ức hiếp người khác làm niềm vui.
Nỗi lo âu thấp thỏm khi trước đã tan biến khi mình gặp những người bạn chung phòng này.
Mình nhất định cố gắng để phát triển bản thân, khiến cuộc sống thời đại học cực kỳ phong phú và thú vị. Cuộc sống khó khăn sẽ không hạ gục được mình. Tương lai của mình sẽ xán lạn hơn! Cố gắng lên Ngô Tư ơi! Mày là giỏi nhất đó!
Khóe miệng Dương Húc Minh run nhẹ khi hắn đọc xong trang thứ nhất.
Quyển sổ nhỏ màu hồng này là là một cuốn nhật ký à? Trang thứ nhất viết về ngày đầu tiên đến trường đại học sao? Nếu mình đọc tiếp nữa, không biết mọi chuyện có xảy ra giống như lúc đọc nhật ký của Tiểu Vũ không nữa? Dương Húc Minh đã gánh chịu bóng ma tâm lý từ lúc ấy. Hiện tại hắn lại phải đọc nhật ký hệt như lần trước sao?
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ một hồi, định bụng lật thẳng đến trang cuối.
Thế nhưng, chuyện kỳ quái xảy ra, hắn chỉ có thể lật ra trang thứ hai. Những trang còn lại tựa như bị thít chặt vào nhau, không thể nào lật tiếp nữa.
Buộc hắn phải đọc từng trang à?
Dương Húc Minh ngồi nhăn nhó trên giường, chẳng biết phải làm sao.
Hắn cảm giác tình hình có vẻ không ổn rồi.
Quyển nhật ký này hình như đang thiết kế một cái bẫy to lớn mời gọi hắn.
Hắn biết rõ đó là bẫy, nhưng vẫn phải chui đầu vào.
"... Cuộc sống này khó khăn quá..."
Dương Húc Minh vừa than thở vừa bắt đầu lật qua trang thứ hai.