Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 89 : Núi hoang giữa nội thành

Ngày đăng: 18:32 30/04/20


Dịch giả: BsChien



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”đưa ra ví dụ này khiến Dương Húc Minh dựng đứng tóc gáy. Hắn trợn mắt nhìn những tin nhắn trên điện thoại, câm lặng nửa ngày sau đó mới bình tĩnh lại được.



“Dương Húc Minh”: - Em dọa anh sợ vãi linh hồn rồi! Rất có năng khiếu kể chuyện ma nha nàng!



“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Hí hí hí! Ai bỉu anh nói em luyến ái. Bất quá chuyện này là thật á, bởi vì cảnh sát đã thông báo rùi.



Đứa con sau khi bị đâm hok có lập tức chết ngay mà nằm tại chỗ chảy máu dần dần mới tắt thở. Cho nên cuối cùng lại ra kết quả ông cha chết trước một ngày.



Đương nhiên tình huống thật sự như thế nào thì có lẽ chỉ có hai cha con kia mới bít được. Anh còn hỏi gì nữa hem?



“Dương Húc Minh”: - Không có, không có. Em chơi game đi.



Đặt điện thoại di động xuống, kết thúc cuộc nói chuyện với “Em hăm phải Tiểu tiên nữ”, Dương Húc Minh thừ người ngồi trên ghế sopha, lấy tay day day trán.



Thật sự đau đầu, điều này khá là quái dị. Cô bé Tiểu Tiên Nữ kia nói cũng có lý, nhà ma thông thường và nhà ma có án mạng phát sinh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.



Căn nhà đỏ ở Song Dát mặc dù cũng rùng rợn quỷ dị nhưng tối thiểu chưa có ai bị giết chết, chị em họ Tưởng sau khi thành Lệ quỷ cũng chưa từng giết ai trong nhà. Nhưng Bạch Vân Sơn Trang vậy mà đã có người đi vào trong đó và bị Lệ quỷ giết chết, khiến cho hắn cảm giác nguy hiểm lớn hơn rất nhiều.
Về phần nơi này…- Tài xế ngưng một chút rồi nói - Bọn tui nếu trời tối đều không nhận những cuốc xe đi đến đây.



Rõ ràng là tài xế taxi nhìn Dương Húc Minh là thể loại thanh niên rảnh rỗi không nghề nghiệp, thích đi tìm cảm giác mạnh nơi mấy căn nhà tà ma quỷ quái nổi tiếng.



Dương Húc Minh trả tiền, đứng ở ven đường nhìn xe taxi rời đi, sau đó hắn mới quay đầu ngó con đường nhỏ phía sau lưng.



Con đường nhỏ bé chật hẹp, lối vào còn bị mấy khối bê tông xếp chồng ngang dọc tạo thành chướng ngại vật, hẳn là để tránh xe cộ đi vào. Giữa hai bụi cây ven đường có treo mấy tờ giấy niêm phong màu vàng, bay phất phơ trong gió.



Con đường u ám hoang vu, ven đường còn giấy vàng treo lủng lẳng, cho dù là ban ngày cũng toát lên khí tức rùng rợn giống như đường đi vào bãi tha ma.



Dương Húc Minh lấy Sinh Tử Lục ra nhìn một chút, phát hiện Sinh Tử Lục chưa có nội dung mới. Rõ ràng là phải tiếp tục đi vào…



Hắn thở dài, cuối cùng cất bước băng qua mấy khối bê tông chướng ngại vật rồi đi thẳng vào.



Hắn cũng chẳng muốn đi tìm cảm giác mạnh, nhưng cảm giác mạnh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!



Tay trái giơ nến đỏ, tay phải cầm cành liễu dính máu, Dương Húc Minh chậm rãi bước trên con đường nhỏ hoang vắng. Rất nhanh hắn đã đi tới cuối con đường, xa xa phía trước nhìn thấy một tòa biệt thự bỏ hoang đang đứng sừng sững giữa rừng núi, có vẻ vô cùng bắt mắt.