Tay Chơi

Chương 24 :

Ngày đăng: 05:06 19/04/20


Lỗ tai ù ù từng hồi, thân thể tái tê, khoái cảm còn vương sau cơn cực cảm mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn thoái lui. Văn Diên ve vuốt bụng anh, hít một hơi, se sẻ rút ra ngoài. Dư âm chưa dứt, Yến Vũ có thể cảm nhận rất rõ cửa động của mình đang co rút, có thứ gì đó thuận theo đó chảy trào ra ngoài. Anh thò tay sờ đằng sau, tay dính nhầy sệt. Không hiểu sao, Yến Vũ nhớ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước trong con hẻm nhỏ, Văn Diên nói rằng mình để ý đến chuyện đó.



Thế nhưng cuộc làm tình này vẫn chưa kết thúc, đã giao kèo mỗi người một lần, anh đưa mắt ra hiệu, mắt sáng rực, dán chằm chặp vào cơ thể trần trụi của Văn Diên. Gã đàn ông vừa mới đạt được thỏa mãn tình dục, cả người đều biếng nhác, mồ hôi khêu gợi chảy xuống bụng dưới, tóc Văn Diên ướt mèm, hai tay tùy ý mở ra, hóc-môn phóng túng không hề thu bớt, gã nhìn Yến Vũ khàn khàn nói, “Tới anh?”



Cái tên này! Nghiễm nhiên vẫn là cái điệu bộ ung dung đó, làm Yến Vũ không hiểu sao thấy tức tối phẫn nộ dã man. Anh không cầm lòng được, hỏi Văn Diên, “Anh không ngại à?”



Mày Văn Diên khẽ nhíu, nói như dặn dò, “Chắc là đau lắm, anh cẩn thận một chút.”



Yến Vũ vẫn cảm thấy có chút ngại ngần, hỏi lại một lần nữa, “Ý tôi là, anh chưa từng bao giờ ở vị trí bên dưới, không bận tâm để tôi…”



Nào ngờ Văn Diên lại nhìn anh như nhìn một đứa con nít, còn cười thành tiếng, “Chẳng phải anh nói mỗi người một lần à? Tuy chưa thử bao giờ, nhưng nghe bảo kỹ thuật của anh không phải dạng vừa, chơi thôi mà, cần gì để tâm nhiều vậy.”



Yến Vũ bỗng dưng nhận thức được vấn đề nằm ở đâu, hóa ra chỉ là chơi mà thôi… vì sao Văn Diên bằng lòng cho anh đè, là vì kích thích ập đến, bản thân lại chẳng bận tâm, nên cũng chẳng có gì quan trọng. Anh bằng lòng bị đè, là vì thứ tình cảm không thể nói rõ, cộng thêm tâm tư khó kiềm nén, căn bản là khác nhau, không ngang hàng. Giữa anh và Văn Diên, anh lại dường như ở tư thế bại trận.



Vẻ mặt Yến Vũ trở nên xấu vô cùng, rõ ràng là đôi bên khiêu khích nhau, vậy mà anh lại ném vào đó vài phần chân tâm, động tình đến là rõ nhiều. Chẳng qua chỉ là một trò chơi, đáng nhẽ nên chơi hết mình, nhưng anh chơi không nổi nữa rồi. Anh dằn lòng lại, chẳng buồn ve vãn gì nhiều, kéo Văn Diên qua, day mặt đối phương quay xuống vách đá, anh thô bạo khai thác, cơ thể Văn Diên thoáng chốc cứng còng, cửa động khô khốc khó tiến vào.




Tống Kiếm lau nước mắt trào ra do cười quá độ, “Mày lợi hại thật đấy, đầu tiên là chê Văn Diên kỹ thuật kém, sau đó lại nói người ta làm mày cụt hứng, ha ha ha ha thật muốn nhìn mặt anh ta khi ấy ghê, chắc là chưa từng có ai đối xử với anh ta như vậy cả, hèn gì sau đó người ta không buồn ngó ngàng đến mày nữa.”



Khóe miệng Yến Vũ co giựt, anh thật sự không nghĩ đến điểm đó, ai bảo anh khi ấy hoàn toàn chìm sâu trong khủng hoảng tình cảm nội tại, không nghĩ những lời chống chế của mình lại đả kích lòng tự trọng của Văn Diên dữ dội. Giờ muốn hối cũng chẳng được, chung quy anh cần giữ trái tim bình tĩnh, không gặp Văn Diên nữa, mắc công lên cơn bốc đồng, lại làm chuyện ngu xuẩn khiến bản thân hối hận.



Tống Kiếm cười xong rồi, lại nghiêm nghị nói, “Anh ta không hợp với mày.”



Yến Vũ ngưng mắt nhìn bóng đêm chùng dưới lầu, những muốn phản bác, nhưng thật khó mở miệng. Tống Kiếm quen anh đã lâu, làm sao không nhìn ra được tâm tư khó nén trên mặt Yến Vũ, nhưng chỉ có thể lấy tư cách người ngoài cuộc phân tích cho anh, dù sao Yến Vũ cũng là người lí trí, tìm đến một người có liên can ngay từ đầu đã không ủng hộ anh và Văn Diên, chẳng phải vì muốn có một người ngăn cản anh sao.



Tống Kiếm không nói gì thêm nữa, chỉ đâm một đòn chí mạng, “Anh ta với Tuyên Triết vừa mới chia tay không bao lâu, làm sao có thể nhanh chóng phục hồi vết thương lòng được chứ.”



Yến Vũ thở dài, hai tay đan nhau đặt trên lan can sắt, tì cằm lên, anh lặng thinh hồi lâu, nhưng khi Tống Kiếm cho rằng anh đã thật sự thông tỏ, thì Yến Vũ lại nghiêng mặt, bướng bỉnh nói như một đứa trẻ, “Nhưng anh ta đâu phải người trọng tình, tao cũng đã chắc gì yêu người ta chứ.”



Đây là một ván cờ bế tắc, không thể phá giải, anh không thoát ra được, cũng không thể quay đầu lại.