Tay Chơi
Chương 28 :
Ngày đăng: 05:06 19/04/20
Tháng bảy, cho dù đã là bảy giờ tối, trời vẫn còn sáng trưng. Vết thương trên đầu gối Văn Dịch đã được bôi thuốc, mùi thuốc bột Vân Nam thoang thoảng hòa lẫn với hương ngòn ngọt trong tiệm trà sữa, làm Yến Vũ thật muốn rút điếu thuốc ra giải khuây. Thế nào mà đánh bóng rổ cũng có thể đụng trúng em trai người quen, lại còn làm em nó bị thương, đúng là nghiệt duyên mà. Còn ánh mắt Văn Dịch đối diện cũng trở nên thân thiện hơn ban đầu, chắc là do biết anh là bạn Tuyên Triết, không phục cũng phải nhịn thôi.
Văn Dịch ngoan ngoãn uống trà sữa, hút được mấy hơi, thanh niên bắt đầu trình bày nguyên nhân tại sao ngứa mắt Yến Vũ. Lý do cực kì đơn giản, cũng cực kì thanh xuân. Trong đám con gái Yến Vũ quay qua cười có đối tượng thầm mến của cậu chàng, cũng là hoa khôi trong lớp.
Yến Vũ ráng nhớ lại, quả thực là một cô nàng xinh xắn. Tóc đen mềm mượt, mắt ngọc răng ngà, rất có khí chất, Văn Dịch đúng là có mắt nhìn. Yến Vũ ráng nhịn cười, cố tình trêu Văn Dịch, “Còn nhỏ không lo học hành…” Câu kế tiếp anh định nói đó là, tôi mách anh cậu cho xem, nhưng sực nhớ ra Tuyên Triết còn ngồi lù lù một bên, nói câu ấy có cảm giác hơi sai trái.
Văn Dịch bĩu môi bẻ lại, “Chú à, cháu sợ ở tuổi cháu chú chưa chắc học hành giỏi giang bằng í.” Yến Vũ chưa kịp nói thì Tuyên Triết bên cạnh đã phì cười, khỏ nhẹ tay lên mặt bàn, nói với Văn Dịch, “Cậu ấy là Yến Vũ, bạn của anh. Gọi anh Yến đi. Tuổi cậu ấy nhỏ hơn anh. Có lý nào gọi anh là anh, mà gọi cậu ấy là chú hả.”
“Còn nữa, hồi Yến Vũ đi học ngoan hơn em nhiều.” Tuyên Triết nghĩ ngợi, bồi thêm một câu nữa. Văn Dịch xoắn xuýt hồi lâu, sau cùng kêu một tiếng nghe được chết liền, “Anh Yến.” Nhìn vẻ mặt xuôi xị của Văn Dịch, Yến Vũ cảm thấy thật thú vị. Vì Văn Dịch trông giống Văn Diên, nên cứ có cảm giác như đang nói chuyện với Văn Diên phiên bản nhỏ hơn, thực sự rất lạ.
Yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, thiện cảm anh dành cho Văn Dịch cũng nhiều hơn lúc đầu. Anh bèn hỏi, “Có muốn anh chỉ cậu mấy chiêu không?”, mặt Văn Dịch khó hiểu, “Bóng rổ?”, Yến Vũ lắc đầu, “Cua… gái.”, câu này đúng thật là vô nghĩa, bản thân Yến Vũ tính ra cũng chẳng có mấy kinh nghiệm.
Sự thực là, anh muốn lên giường với ai đó trong hộp đêm hay quán bar, chỉ cần một ánh mắt, là đôi bên tự hiểu với nhau, còn với con gái – sinh vật rắc rối nhất hành tinh – anh cũng chưa chắc hiểu được hết, nhưng đường lối chung hẳn là na ná nhau. Ai dè Văn Dịch đáp lại anh bằng cái trợn tròng trắng, còn có chút kiêu ngạo, “Không cần.”
Mặt Tuyên Triết hãy còn ửng đỏ, gật đầu, ngoan ngoãn đeo dây an toàn. Đúng lúc xe Văn Diên dừng lại bên xe anh, Văn Dịch hạ cửa sổ xe xuống, báo cho bọn họ địa chỉ. Yến Vũ đưa mắt nhìn đằng trước, không có can đảm nhìn vào trong xe Văn Diên, chỉ nghe Tuyên Triết đáp lại một tiếng, kéo theo đó là hai luồng nhìn có cảm giác rất áp bức, đậu lại trên người anh, sau khi để lại cảm giác không thoải mái dữ dội rồi mới dời đi.
Trên đường đi rất im ắng, điểm đến là một nhà hàng Âu, khá có phong cách, hai người ngồi một bên, Văn Diên ngồi đối diện anh, khuôn mặt không lộ bất cứ cảm xúc nào, vẫn là Văn Dịch phá vỡ im lặng, nói với Văn Diên, “Đây là bạn anh Tuyên Triết, tên là Yến Vũ.” Văn Diên gật đầu, nhìn thẳng Yến Vũ nói, “Chào anh, tôi là Văn Diên.”
Ánh mắt Yến Vũ và đối phương giao nhau, chỉ trong tích tắc anh lập tức hiểu ý Văn Diên. Anh gật đầu đáp, “Chào.”, rồi mở thực đơn ra, đưa cho Tuyên Triết. Bữa ăn rất im lặng, lờ mờ có mạch nước ngầm bắt đầu tuôn chảy. Bàn không rộng rãi lắm, người thì cao chân lại dài, ngồi đối diện khó tránh việc đầu gối đụng chạm. Yến Vũ cựa người, đổi tư thế, duỗi chân phải ra trước, trong tiếng vải cọ xát, anh cảm giác Văn Diên nhìn mình.
Chả mấy chốc anh đã hiểu ánh mắt Văn Diên có ý gì, hóa ra chân phải anh chen vào giữa hai chân Văn Diên, nhưng Văn Diên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, mặc cho chân anh nằm chính giữa.
Tuyên Triết đang trò chuyện với Văn Dịch, cho dù không đến mức tẻ nhạt, nhưng cả anh lẫn Văn Diên đều hiếm khi lên tiếng. Yến Vũ trong lúc ăn mì Ý thì lỡ làm đổ ít xốt lên mu bàn tay, xốt trắng chảy xuống mu bàn tay, để lại một vệt ướt loang lổ.
Một tờ khăn giấy chìa đến, Yến Vũ nhấc mắt lên nhìn, là Văn Diên. Anh đưa tay cầm lấy. Phần khăn giấy dôi ra ngoài hơi cụp xuống, anh ngửa lòng bàn tay, len vào chỗ khuất mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, để lại hơi ấm bâng quơ, xong lập tức rút về. Yến Vũ cầm khăn giấy, rồi dùng vị trí vừa nãy Văn Diên cầm, anh nhìn Văn Diên, đầu tiên là lau sơ miệng một cái, rồi mới gấp lại, lau nước xốt còn dính trên mu bàn tay.