Tay Chơi

Chương 31 :

Ngày đăng: 05:06 19/04/20


Dù biết Văn Diên đang ghen, song Yến Vũ không định nói toạc ra. Anh bưng gáy mình, bảo muốn tẩn chó dại. Văn Diên ngó dấu răng, quả là cắn rất ác, còn ri rỉ máu li ti. Yến Vũ nhìn ngón tay dính máu, hít khe khẽ. Văn Diên cắn xong lại hối hận vì cắn thái quá, ngó ngó cổ anh một hồi, bảo Yến Vũ, “Đi theo tôi bôi thuốc cho.” Yến Vũ đẩy tay đối phương ra, nói, “Đừng có hành nhau nữa, tôi bị muộn giờ làm rồi.” Nói đoạn dắt Tiểu Tư về nhà thay đồ.



Cho đến chiều tan tầm về, Trình Sở kêu anh đến quán bar, cậu ta ở đấy đợi anh, Yến Vũ nhìn tin nhắn, nghĩ bụng có nên mượn xe Văn Diên xài đỡ không. Ai dè lên lầu mới hay Văn Diên không có nhà. Điện cho đối phương thì Văn Diên bảo đang có công chuyện bên ngoài, tạm thời không về được, bảo anh tự vào nhà lấy chìa khóa đi. Vừa vặn hôm nay gã không chạy mô tô, mà lái SUV, do nhu cầu công việc, vận chuyển mấy thứ đồ chụp ảnh kiếm cơm không thể để bị ngã đổ.



Thế là Yến Vũ xu được mật mã, anh cũng chẳng mó máy lung tung khi chủ vắng nhà, chỉ lấy chìa khóa rồi đi ngay. Đến điểm hẹn thì thấy Trình Sở. Lúc Trình Sở trả hoa tai lại cho anh liếc thấy dấu máu lên mài trên gáy Yến Vũ, cậu ta sửng sốt, “Đứa tiện tì lẳng lơ nào, dám to gan cắn Yến Yến của ta! Lại còn cắn ác ôn vại nữa chớ!”



Yến Vũ nâng ly lên, miệng ngậm thành ly liếc xéo Trình Sở, cười như có như không, “Sao nào, cưng muốn cắn lại giúp anh à?” Trình Sở lập tức bưng mặt ửng đỏ vì say men, thẹn thùng ỏn ẻn nói, “Thôi nào, anh có thả thính em cũng vô ích hoy, em đã chai sạn trước nhan sắc của anh lâu rồi!” Trình Sở vừa ba hoa vung vít vừa kéo Yến Vũ lên sàn nhảy nhót.



Tiếc rằng đêm nay Yến Vũ đã định là an phận thủ thường, nhảy nhót cũng rất giữ kẽ, không cởi cái cúc nào hết, xong quay về quầy, yên phận uống rượu, ngoan hiền không phóng chút điện nào luôn. Chừng ngồi cũng hòm hòm, anh bèn định đứng lên đi về. Định kiếm Trình Sở báo một tiếng, ai dè kiếm một vòng cũng không thấy tăm hơi đâu.



Yến Vũ lấy di động ra, mới phát hiện mười phút trước Trình Sở nhắn tin cứu mạng, kèm theo đó là năm dấu chấm than. Tuy biết Trình Sở cái gì cũng thích làm quá lên, nhưng Yến Vũ vẫn cứ cuống. Trình Sở báo là bị chặn trong WC thứ 3 bên phải, Yến Vũ ba chân bốn cẳng phi đến đó.



Tìm đến nơi rồi, thoạt tiên anh đứng trước cửa WC hét tên Trình Sở, không ai trả treo gì. Yến Vũ nhăn mặt, ước lượng độ dày cánh cửa, co chân đá một phát. May mà anh thường xuyên tập gym không gián đoạn, cộng thêm lâu lâu lại đi đá banh với đám bạn thời đại học. Cửa rất nể mặt bang một tiếng văng ra, suýt nữa đã phang trúng hai kẻ đang xoắn xuýt bên trong.
Yến Vũ day day thái dương, ho vội một cái, phá vỡ sự im lặng của hai tên kia. Anh nhìn Văn Diên, thấy mặt tên ấy không có biểu cảm gì, chỉ tựa vào khung cửa, nhìn Trình Sở từ trên xuống dưới. Trình Sở thì thôi khỏi nói, mắt móc chặt vào người Văn Diên, không dời đi một phân. Yến Vũ tiến lên mấy bước, kéo Trình Sở ra sau, hạ lệnh, “Đi mặc đồ vô!”



Trình Sở gật đầu dạ vâng, nhón chân thẽ thọt đi về phòng ngủ. Còn Văn Diên thì vẫn đứng khoanh tay như cũ, nhìn chòng chọc Trình Sở đi vào trong. Yến Vũ có chút cáu kỉnh, ngoái đầu lại ngó Trình Sở, thấy tấm tức trong bụng. Con người Trình Sở tuy có hơi thiểu năng, nhưng bo đì cũng không tệ lắm. Văn Diên cũng đâu phải chưa từng trải nghiệm phong phú, có cần nhìn chăm chú vậy không?



Anh nhìn đồng hồ, không quá sớm cũng chẳng quá trễ, bèn hỏi, “Qua lấy chìa khóa xe?”, Văn Diên lắc đầu, giọng có hơi khào, “Tôi phải đi công tác một thời gian, xe để cho anh.” Yến Vũ gật đầu, vẫn chưa hiểu tại sao Văn Diên đặc biệt đến tận nơi thông báo. Thì bất ngờ Văn Diên vươn tay tóm eo anh, kéo anh qua. Trước khi hơi thở ập đến, Yến Vũ vội lấy tay che miệng.



Tình huống khá bối rối, anh vừa mới dậy, không chịu nổi nụ hôn buổi sáng cuồng nhiệt đâu. Anh ngửi được mùi nước cạo râu thoang thoảng trên mặt Văn Diên, mát rượi, còn có mùi sữa tắm phảng phất, thanh sạch tinh lành. Văn Diên cười khẽ, không để bụng. Không hôn miệng được, bèn chuyển qua hôn mu bàn tay, thậm chí còn cắn khớp xương gồ lên trên mu một cái. Ươn ướt, lại nong nóng.



Anh nghe Văn Diên nói, “Cây cỏ trên sân nhà tôi, có rảnh thì tưới giùm nhé.” Yến Vũ vẫn bịt miệng, lúng búng nói, “Anh đi mấy hôm?” Văn Diên hạ giọng đáp, “Tùy tình hình.”



Yến Vũ nghĩ một thoáng, “Đợi anh về, tôi mời ăn khuya.” Văn Diên ôm siết eo anh mạnh hơn. Rồi buông tay thả anh ra, quay người đi về. Yến Vũ đóng cửa, xoay đầu lại thì thấy Trình Sở ló nửa đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn Yến Vũ không chớp mắt, thiểu não nói, “Thế này là thế nào, mấy người đã thành đôi rồi ư?”