Tay Chơi

Chương 4 :

Ngày đăng: 05:06 19/04/20


Người ta thường nói rằng nửa con tim người đàn ông treo trên đầu ngọn chym, thế nhưng ngày đêm over time đủ khiến Yến Vũ có lòng mà không có sức. Bản thiết kế biệt thự ba tầng chỉ còn một chút nữa là thông qua lại bị khách hàng bác đi, chỉ vì khách vời thầy phong thủy xem xét, thầy phán bản thiết kế này không được, vách tường này phải phá đi, rồi còn phải đào ao nuôi cá ở lối vào.



Không chỉ sửa chữa bản phác thảo, mà còn phải đến đó khảo sát lại lần nữa. Hết cách rồi, tăng ca muốn xịt khói, dù sao cũng phải uốn gối khom lưng vì miếng cơm manh áo, đương nhiên không còn cơ hội chơi bời gì ráo.



Xong đợt bận vắt giò lên cổ này thì đã nửa tháng trôi qua. Nộp bản phác thảo hóc xương xong, rồi kí tên. Cuối tuần anh chỉ muốn ngủ cả hai ngày, kết quả là thứ bảy Trình Sở gọi điện cho anh, Yến Vũ ngái ngủ bắt máy, chỗ Trình Sở rất ồn ào, bảo đang tổ chức sinh nhật có tới không.



Yến Vũ nằm trên giường, nhắm mắt trở mình một cái, khào giọng hỏi, “Sinh nhật ai?”



“Văn Diên!” Giọng Trình Sở hình như có chút phấn khích.



Yến Vũ mở mắt ra, chậm rãi đáp, “Tên đó không mời anh, anh với người ta không quen nhau.”



Trình Sở bên kia lại gào thét gì đó, nhưng vì nhạc nhẽo đì đùng, nghe không rõ lắm.



Yến Vũ cúp máy luôn, kéo chăn lên, che mặt ngủ tiếp. Không lâu sau lại có người gọi cho anh, Yến Vũ ngọ nguậy đùn chăn mấy bận, cuối cùng nhận mệnh bắt máy, “Đã nói không đi mà, đây không quen Văn Diên!”



Bên kia im lặng, bỗng dưng cười. Âm thanh dễ chịu như có nam châm, xuyên qua dòng điện, tựa hồ muốn vươn một cái móc câu nhỏ ra ngoài điện thoại, khêu vành tai Yến Vũ ngứa ngáy.



Cái này gọi là gặp cao nhân, nghe tiếng trước thảy. Cười thôi cũng râm đãng đến vậy chắc chắn không phải Trình Sở, Trình Sở không có công lực đó. Yến Vũ thở dài, ngồi dậy. Anh ngó hiển thị trên màn hình di động một cái, quả thực là số của Trình Sở.



Anh bấm nút loa ngoài, không nói năng gì, chỉ mò thuốc với hộp quẹt trên bàn nhỏ bên giường. Bên kia đầu dây cũng rất yên tĩnh, chẳng biết là chui vô góc nào gọi cho anh nữa.



Im ắng loang ra, Yến Vũ rít thuốc, nghĩ đến câu không quen vừa nãy, cuối cùng lên tiếng trước, “Văn gia đêm nay là nhân vật chính, không bận sao?”



Bên kia điện thoại lại cười, “Tôi tưởng đâu chúng ta đã quen nhau rồi.”
Vô tụ rồi mới phát hiện ra Văn Diên cũng ở trong đám chơi, còn ôm một người trong lòng, ngón tay thuôn thả tùy tiện cuốn lá bài trong tay, cậu nhóc thanh tú ngồi bên cạnh anh ta, thi thoảng ghé bên tai Văn Diên nói khẽ gì đó.



Trình Sở tự bắt lấy hai lá bài, nhét cho Yến Vũ một lá. Yến Vũ thở dài, nhìn bài, lá 8 bích.



Lúc này Văn Diên bất chợt giơ bài trên tay lên, “Tôi là vua, số 8 bị.”



Yến Vũ đơ, còn chưa kịp nói năng gì, Trình Sở bên cạnh đã oang oang, “Yến Yến!”



Mặt anh hờ hững như không có gì, nhưng bụng thì đã nghĩ đến cảnh treo cổ Trình Sở cho tắc thở luôn rồi.



Anh đón nhận ánh mắt của Văn Diên, không ngờ Văn Diên không ra bài như bình thường, trái lại chỉ Yến Vũ, hệt như là đã nghĩ lung lắm mà nói rằng, “Thế này nhé, hoàn thành một yêu cầu của tôi là được.”



Yến Vũ nâng nâng gọng kính, “Văn Diên, trò quốc vương không phải chơi như vậy.” Anh cũng chẳng buồn nhập vai cho đúng nữa.



Văn Diên không thay đổi ý định, “Không làm khó anh quá đâu.”



Yến Vũ phản pháo, “Giờ anh đã hơi làm khó tôi rồi đấy.”



Văn Diên xòe tay, “Anh không muốn cũng không sao, ván này coi như qua.”



Yến Vũ nghĩ dù sao đây cũng là sinh nhật người khác, Văn Diên lại là Thọ tinh, rồi thì yêu cầu sẽ không quá đáng, không nên vì anh mà không khí căng thẳng, thế nên anh bèn nhượng bộ, “Cũng chẳng phải là không muốn, yêu cầu thế nào, anh nói đi, tôi cố gắng làm.”



Anh ngồi cách Văn Diên không xa lắm, Văn Diên vươn người qua, ngón tay ngả ngớn mơn trớn vành tai anh, cười khẽ mà rằng, “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn anh bấm lỗ tai một cái thôi mà, không khó đâu.”