Tay Chơi

Chương 44 :

Ngày đăng: 05:07 19/04/20


Giọng Yến Vũ nhất thời nghẹn lại, không nói nên lời, anh nhắm mắt, lặng lẽ vươn tay ôm eo Văn Diên, giấu mặt vào trong thắt lưng đối phương. Nước mắt thấm ướt y phục người kia, mảng ướt càng ngấm càng loang rộng. Mùi hương thuộc về Văn Diên vây quanh anh, tay gã mơn man cổ, vai anh, nhẹ nhàng xoa dịu.



Anh dần dần tỉnh táo lại, thật sự rất khó coi. Yến Vũ đẩy người ra, vội vã đi vào phòng tắm. Anh nói mượn chỗ tắm, rửa đi mớ nhếch nhác trên mặt, mùi rượu ngầy ngật khắp người. Văn Diên không cản anh, chỉ giúp anh mở nước nóng, để hơi nước nóng hổi ngập khắp phòng, nhẹ nhàng đưa một bộ đồ thay ra đã giặt sạch. Yến Vũ tắm rửa sạch sẽ xong, không đi ra ngoài ngay. Anh tỉnh rượu rồi, mới thấy hối hận, mới thấy mất mặt.



Ấm lạnh tự biết thì tốt hơn, ôm người khác khóc là cái quái gì chứ, mất mặt xấu hổ vô cùng. Yến Vũ cào cào tóc, do dự một hồi, mới ra khỏi phòng tắm. Đèn phòng khách chưa tắt, Văn Diên đang đứng trong gian bếp thiết kế mở, đeo tạp dề, mắt rũ xuống thái hành. Yến Vũ dùng khăn lau mái tóc ngắn đã khô một nửa, nhìn bát mì vừa mới được nấu xong.



Trứng rán quá lửa lại còn be bét, rắc thêm mấy mẩu hành gần như không có chút kỹ thuật thái nào, không hề có giá trị hình ảnh. Văn Diên nhìn chằm chằm bát mì, trầm ngâm một hồi, bèn bưng lên định đem đi đổ. Yến Vũ tiến lên ngăn cản, làm gì có đạo lý lãng phí lương thực như vậy, nấu rồi sao lại không ăn. Văn Diên bưng bát mì không muốn đưa cho lắm, đành khuyên, “Tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh.”



Yến Vũ cười lắc đầu, “Tôi cũng chỉ muốn mỗi bát mì này thôi, bên ngoài không có hương vị này.” Văn Diên đành phải chiều theo anh, rót cho anh ly sữa, đặt kế một bên. Yến Vũ lùa một cuộn mì, nước dùng nhạt nhẽo chẳng có vị gì, jăm-bông xắt quá dầy, cạnh còn bị rán cháy đen. Trứng rán còn vi diệu hơn, bên sống bên cháy.



Anh ăn mấy quận, cảm khái với Văn Diên, “Anh thật là, chẳng có chút khiếu bếp núc gì hết.” Văn Diên ngồi đối diện anh thong thả uống bia, nghe anh phê bình vậy cũng chẳng xấu hổ, còn đùa cợt, “Chẳng phải anh vừa nhất quyết đòi cái bát này à, bảo kêu đồ ăn ngoài thì lại không chịu.” Yến Vũ húp canh sụp soạt, lại bình luận, “Ừ thì canh cũng không tệ lắm.”



Anh không ưng bụng đẩy ly sữa ra, tính đòi bia trong tay Văn Diên, Văn Diên lại có vẻ kì thị nói rằng, “Cái đó giúp ấm bụng, anh uống nó thì mới không ói.” Yến Vũ cạn lời, đành hậm hực uống từng ngụm sữa một cho đến khi sạch trơn. Chắc bụng rồi, người ngợm cũng rã rời, tâm trạng của Yến Vũ khá lên đáng kể. Anh lạnh lòng vì Trần Dung cũng chẳng phải chuyện một, hai năm, mỗi lần bị Trần Dung làm cho suy sụp, cũng chỉ có thể tôi luyện bản thân kiên cường sắt thép hơn, chứ không phải phơi bày chỗ yếu đuối nhất của mình mà đâm vào nơi bén nhọn.
Anh liên hệ với luật sư Cao qua wechat, hẹn gặp mặt, không phải trong quán bar, mà là quán ăn. Anh nói có một vài vấn đề liên quan đến pháp luật cần được tư vấn, bên kia nhanh chóng phản hồi, hẹn một tiếng rưỡi sau gặp mặt, thế là Yến Vũ ném di động đi, xuống giường tắm rửa. Nhờ ngủ lại mấy lần mà Văn Diên rất tri kỷ dành cho anh một cái bàn chải với cốc súc miệng riêng, hai cái đặt cạnh nhau, một xanh một cam, nhìn rất ra dáng tình nhân.



Yến Vũ cười cười rửa mặt, đang lau mặt thì nghe tiếng Văn Diên mở khóa, dắt Tiểu Tư về nhà. Yến Vũ hỏi sáng nay sao không gọi anh dậy, Văn Diên bảo có gọi, nhưng anh không thèm tỉnh, bèn có lòng cho anh ngủ thêm nữa. Yến Vũ ra khỏi phòng tắm, buồn cười hỏi, “Tiền lương khấu trừ anh bù cho tôi nhé? Tôi mạt lắm rồi đó.”



Văn Diên nhún vai, “Tiền thì không có, nhưng có thể bồi thường ‘thịt’.” Yến Vũ nhớ lại cảm giác làm tình vừa đau vừa sướng, xuyên thẳng đến dạ dày, cảm thấy cái trò bồi thường thịt này vẫn là không nên nhận, dù sao anh cũng bị tổn thất nhiều hơn, làm xong cũng không thể nói xuống giường không nổi, cho dù tuần nào anh cũng ba ngày đến phòng tập gym, lâu lâu còn chạy bộ ban đêm leo núi các kiểu, có thể coi là sức lực dồi dào, cơ thể tráng kiện. Thế nhưng nghênh đón Văn Diên một trận xong, cuối cùng vẫn là nguyên khí đại thương.



Thấy anh chỉnh sửa tóc tai, còn chẳng thèm hỏi tiếng nào tròng áo sơ mi quần bò của Văn Diên vào, lưng quần hơi rộng có thể mơ hồ nhìn thấy mép quần lót bên trong. Văn Diên nhíu mày lấy một sợi dây nịt ra, luồn vào giúp anh, rồi kéo cạp quần cao lên, hỏi, “Chuẩn bị đi đâu à?” Yến Vũ gật đầu, nói đi gặp một người bạn. Văn Diên bảo để đưa đi, xe anh Văn Diên đã mang ra tiệm sửa rồi, giải quyết chỗ lõm.



Yến Vũ bình thản gật đầu, đến nơi rồi thì luật sư Cao cũng vừa đến, đúng lúc từ chỗ đỗ xe đi ra chào hỏi Yến Vũ. Yến Vũ xuống xe Văn Diên thì bị Văn Diên gọi lại. Yến Vũ quay đầu, thấy Văn Diên ngập ngừng muốn nói lại thôi. Anh chẳng nghĩ nhiều, cảm ơn xong liền vội vã đi đến chỗ luật sư Cao.



Ai ngờ đối phương nhìn thấy anh, rồi lại nhìn qua Văn Diên, thoáng kinh ngạc nói, “Đó chẳng phải là Văn gia sao?” Yến Vũ nhướng mày nhìn luật sư Cao, thấy đối phương day ra hướng Văn Diên nở nụ cười mờ ám, mùi ám chỉ trong mắt nồng nặc, đó là một nụ cười mà ai ai cũng hiểu, chỉ là không nói ra mà thôi.