Tay Chơi

Chương 61 :

Ngày đăng: 05:07 19/04/20


Triển lãm diễn ra vào ngày thứ sáu, còn mấy hôm nữa mới đến. Yến Vũ vẫn chưa cho Văn Diên biết chuyện, anh chưa nghĩ ra được là nên mở lời thế nào, càng không muốn để Văn Diên gặp Trần Dung. Nhưng chuyện này không thể do một mình anh quyết định, chưa được sự đồng ý của Văn Diên mà anh đã tự chủ trương, chẳng những tự phụ, mà còn thiếu phép tắc.



Do dự chần chừ mãi, nói chung là chưa tìm ra thời cơ thích hợp để nói. Còn chưa nghĩ thông, Tống Kiếm đã hẹn anh đi uống vài ly. Cãi nhau với người ấy, tâm trạng rất xấu. Tống Kiếm và bạn trai có thể nói là một cặp mẫu mực, có muốn cãi nhau cũng hiếm. Anh lập tức đồng ý, phục áo cơ mi quần tây, cổ tròn kinh điển, phối với khuyên tai sư tử, trông hết sức trí thức đi đến chỗ hẹn.



Lâu rồi không đến chốn ăn chơi, vừa vào đến cửa, âm nhạc quyện với sức nóng của biển người ập đến mặt. Băng qua đám đông ồn ào, đèn ngũ sắc quét qua người, xa lạ mà cũng quen thuộc. Anh cảm nhận được có rất nhiều người nhìn mình, nhưng không phải kiểu quyến rũ lẳng lơ trắng trợn như trước đây. Mà giống như phát hiện ra đêm hôm anh mọc thêm cái đuôi, lộ hàm răng nanh, ánh mắt quái dị.



Cảm giác chỗ bên cạnh trũng xuống, Tống Kiếm cũng không ngẩng đầu lên, “Không chơi.” Yến Vũ cười, vươn tay qua câu vai Tống Kiếm, nhẹ nhàng mà không cho cự tuyệt lấy đi ly rượu trong tay Tống Kiếm, “Êu, tự ăn vận cho đẹp đẽ lồng lộn như này, mơi người ta đến đã rồi lại không chơi? Đạo lý gì đây.” Tống Kiếm thấy người đến là Yến Vũ, bèn thả lỏng ngả đầu lên vai Yến Vũ, “Tao nào dám chơi với mày, mày bây giờ cũng là hoa đã có chủ rồi.” Yến Vũ cầm ly rượu, uống nốt phần còn lại.



Vừa mới uống xong, liền bị xông đến mức mi mắt đỏ hoe. Tống Kiếm vậy mà lại uống rượu Tây nguyên chất, không pha gì hết, cay đến mức người nóng hầm hập. Anh ôm Tống Kiếm, hỏi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, nghe đáp án mà mặt mày Yến Vũ đen triệt để. Mối tình đầu của Tống Kiếm du học quay về, có sự nghiệp thành đạt. Tống Kiếm chờ người bao nhiêu năm cũng đợi được ngày vén mây thấy trăng sáng, nào ngờ cái tên kia vốn dĩ chưa hề come out với gia đình, lại nghe lời gia đình đi xem mắt người khác, sau lưng Tống Kiếm ân ân ái ái với đối phương.



Nói xong nước mắt Tống Kiếm cũng đã chảy xuống, cậu tự chế giễu chuyện của mình sao mà cũ rích, buồn nôn khuôn sáo hệt như báo cũ hạ giá bên đường, bã kẹo cao su bị nhai đi nhai lại nhiều lần, nhưng đến khi xảy ra với chính mình, thì cũng chẳng hơn gì, hệt như trời long đất lở. Yến Vũ càng nghe mặt càng đen, lại thấy Tống Kiếm chùi nước mắt, uống thêm rượu rồi mới nói tiếp, “Anh ta bảo mẹ mình bị ung thư, trước khi mất muốn chứng kiến anh ta kết hôn, anh ta được mẹ mình một tay nuôi nấng. Không dám chọc giận người lớn, cũng không dám mang tao về nhà, lại càng không dám come out.”
Yến Vũ bảo muốn đưa Tống Kiếm về nhà mình một lúc, nghĩ đoạn, anh dùng khẩu hình hạ giọng bảo, “Chia tay rồi, muốn dọn ra, em bảo cậu ta qua chỗ em ở một thời gian.” Ai dè Văn Diên lại sảng khoái đồng ý, Yến Vũ cảm thấy hụt hẫng bảo, “Cái này mà anh không ghen à?” Văn Diên nâng cổ tay anh lên, ngửi mùi thuốc lá vương vất giữa kẽ tay anh, nghe vậy tức thì giương mí mắt lên, đôi đồng tử như ôm trọn thảy những tia sáng rực rỡ khúc xạ trong quán bar, chói lọi vọng lại anh.



Ánh mắt ấy nhìn đến mức khiến anh nao núng, Văn Diên bỗng nói, “Em cho cậu ta thuốc hút.” Yến Vũ còn chưa kịp nói gì, Văn Diên đã bảo, “Có gì phải ghen, em cũng đâu ở chung với cậu ta.” Nói đến đây, Văn Diên kéo cổ tay anh xuống, “Cậu ta ở nhà em, em ở nhà anh, vừa khéo.” Nghĩ ngợi, Văn Diên lại bồi thêm, “Lần sau đừng đưa thuốc lá cho cậu ta đấy.”



Yến Vũ bật cười, bảo chẳng phải anh nói là không ghen sao, đổi thuốc lá chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà. Văn Diên chưa đáp lại, bởi vì có một người ngồi xuống bàn bọn họ, không mời tự đến. Mục tiêu chỉ thẳng Văn Diên, cậu ta định kéo Văn Diên lên sàn nhảy nhót một chặp. Phong cách mặt mũi người này cũng khá, mông cũng đủ cong. Đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp khẽ nhướn lên, còn đắc ý nói với Yến Vũ rằng, “Anh không để ý chứ?”



Có lẽ cậu ta cho rằng với danh tiếng ăn chơi lừng lẫy của hai người họ, lần này yêu nhau cũng chỉ là nhất thời nổi hứng, chơi cho vui vậy thôi. Mấy thứ vớ vẩn như ghen tuông chiếm hữu này nọ, hẳn không nên tồn tại với hai tay chơi già đời này. Ai dè Yến Vũ mà cậu ta cho là không để tâm ấy, lại xuyên qua cặp kính quét mắt lên người cậu ta, quét từ trên xuống dưới, khinh thường lộ rõ, khiến đối phương phải đỏ mặt.



Sau đó thấy Yến Vũ vươn tay ra khêu sợi dây chuyền trên cổ Văn Diên, kéo miếng Phật bài ra khỏi cổ áo Văn Diên, vân vê, siết lấy trong lòng bàn tay, chậm rãi đáp, “Đương nhiên để ý.”