Tay Chơi

Chương 67 :

Ngày đăng: 05:07 19/04/20


Ăn Tết xong Yến Vũ cùng Văn Diên trở về nhà, căn nhà vắng người lâu ngày tích một lớp bụi mỏng. Hai người vất vả tổng vệ sinh xong thì một người trở về chỗ làm, một người chuẩn bị mở văn phòng. Yến Vũ nghỉ việc, chuẩn bị làm lại từ đầu. Hết thảy cũng chẳng hề dễ dàng gì, nhưng khi đã tất bật rồi, thì anh chẳng còn dáng vẻ bạc nhược như trước nữa, phấn chấn trở lại.



Được Cao Minh tư vấn, anh giao cả hai đoạn ghi âm cho cảnh sát, còn phần chuyện sau đó, anh không muốn biết, cũng không muốn can dự. Cách một quãng thời gian, vẫn có tin tức truyền đến chỗ anh. Trần Dung nhận tội rồi, Trần Thế Hoa bị bắt rồi. Trần Dung khai bồn hoa che giấu hung khí ở hiện trường. Đó là một chậu lan quân tử. Phần đất sau quá trình kiểm tra phân tích, tìm được mảnh vụn cúp có chứa ADN của Yến Kỳ.



Yến Vũ lộ diện một lần để làm nhân chứng, việc này hơn chục năm trước từng được lên báo, khác chỗ là lần này còn rùm beng hơn, lan truyền rộng rãi hơn, con tố cáo mẹ, vợ giết chồng. Không điểm nào là không bùng nổ. Nhưng anh chẳng buồn để tâm, trên tòa cũng chẳng lần nào nhìn đến Trần Dung, coi như người dưng nước lã. Sự việc nhốn nháo ầm ĩ khá lâu, cuối cùng có phán quyết sau rốt. Trần Dung tội cố ý giết người, bị phán tù chung thân. Trần Thế Hoa tuy chỉ là tòng phạm, nhưng vì suy xét tình tiết ác liệt tăng nặng, bị phán tù trên 10 năm.



Anh không quay về nhà cũ, nơi gần như bị cánh phóng viên dẫm nát. May mà anh đã thôi việc, phóng viên không tìm được địa chỉ chỗ làm của anh. Lại báo cho Văn Diên hay một tiếng, rước bà nội về nhà trong thành phố, để ngừa những kẻ không biết giữ mồm miệng nói này nói nọ với bà cụ. Còn mình thì qua nước ngoài chơi một chuyến, né tránh đám kền kền lều báo đấy.



Lần này anh bay qua Pháp, tham gia không ít khóa học, đi dự một loạt triển lãm tranh. Paris đậm đà nghệ thuật, thường ngày anh hay vác bảng vẽ đến quảng trường vẽ người ta. Học được không ít thứ, điêu khắc nặn gốm, thậm chí còn học xăm. Ban đêm thì gọi video cho Văn Diên bên ấy vẫn còn là ban ngày, Yến Vũ còn bảo đợi chừng nào về sẽ lôi Văn Diên ra luyện tập. Cách video, cách bán cầu đông bắc, Văn Diên khe khẽ thở dài, hỏi Yến Vũ chừng nào thì về.



Yến Vũ cố tình nói đông nói tây, nào là vẫn chưa chơi đủ, Pháp là điểm thứ nhất, kế đó anh chuẩn bị chu du toàn thế giới. Con người trong quá trình du lịch, có thể nghĩ thông suốt nhiều chuyện, Forrest Gump chẳng phải cũng vậy sao, đi nát bao nhiêu đôi giày mới nghĩ thông suốt. Văn Diên bên kia màn hình im lặng một lúc lâu, bảo Forrest Gump sau cùng vẫn muốn trở về nhà, còn Yến Vũ, còn muốn về nữa không.
Yến Vũ không lên tiếng, chỉ đứng cách xa vài bước chân, nhìn Trần Dung chằm chằm, Trần Dung im lặng nhìn anh chăm chú, “Con có vẻ gầy.” Yến Vũ siết nắm đấm, rồi lạnh lùng cười nói, “Quả nhiên bà đã gặp báo ứng tồi tệ.” Trần Dung buông cuốn sách xuống, vẫy vẫy tay với Yến Vũ, “Con qua đây, cho mẹ nhìn xem nào.” Yến Vũ không đi tới, ngược lại lùi ra sau mấy bước, lưng anh áp lên cửa, gần như nghiến răng gằn từng chữ, “Đáng đời bà… tôi…” Anh những muốn nói thật nhiều những lời độc địa hơn, nhưng lại chẳng nói thêm được chữ nào. Kiềm xuống những giọt nước mắt nhu nhược này, đã hao tốn hết toàn bộ hơi sức của anh rồi.



~*~



Can: truyện drama đến lúc cuối cùng nhỉ?



(*) Forrest Gump: bộ phim kể về cuộc đời của Forrest Gump, một người có IQ 75, lồng vào đó là một giai đoạn lịch sử của Mỹ (trong đó có chiến tranh Việt Nam). Có thể đọc tóm tắt ở wiki.



Ngoài lề, tui nghe danh phim này đã lâu, nằm trong top phim kinh điển của IMDB đồ, rồi đánh bật một đống phim đình đám cùng năm để giành giải Oscar năm 94 đồ, nhưng đến giờ tui vẫn chưa coi, chủ yếu tại tâm lý ngại mấy phim giành giải Oscar lắm. Đến hôm nay vì dịch truyện này mà tui mới ngồi đọc tóm tắt của wiki đặng làm chú thích. Không ngờ tính chỉ đọc lướt thôi nhưng cuối cùng lại đọc hết không bỏ sót chữ nào, đến khi đọc xong rồi cũng không biết chú thích kiểu gì mà chỉ có thể ghi lại đúng 2 dòng đầu tiên trong wiki = =’’ thật không nghĩ là lại có kiểu phim chỉ cần đọc tóm tắt nội dung thôi cũng đủ để bần thần nhẹ rồi. Để bữa nào gom hết can đảm của đời người lại mà coi phim vậy.