Tay Chơi
Chương 71 :
Ngày đăng: 05:07 19/04/20
Hôm sau hiếm khi Văn Diên mới nghỉ một ngày làm, Yến Vũ nằm bẹp dúm trên giường chỉ còn nửa cái mạng. Đến lúc trời sáng Văn Diên mới rút khỏi người anh, trùm chăn lại, cả chuyện tắm rửa cũng không màng, chỉ muốn ngủ. Ngủ một giấc mê mệt, đến khi thức dậy thì đã là ba bốn giờ chiều. Yến Vũ quấn lần chăn mỏng, ra nhà bếp rửa một quả táo, ngồi xuống bàn ăn, chầm chạp lấy lại hơi sức.
Anh co chân lên ghế, một khúc chân lộ ra ngoài mép chăn, nửa kín nửa hở. Văn Diên vừa thức giấc đã bị khiêu khích bèn làm một nháy với anh trên bàn ăn, giữa chừng thấy Tiểu Tư khuôn mặt trong sáng ngồi chồm hổm bên dưới bọn họ, Yến Vũ mới hiếm khi cảm thấy xấu hổ, kêu Văn Diên về phòng tiếp tục, đừng ở trước mặt chó làm chuyện kích thích, kẻo nó học hư.
Điên đảo ngày đêm như vậy mấy hôm, Văn Diên mới mặc quần áo, trở lại làm người bình thường. Cảm thấy hết sức thỏa mãn quay trở lại công việc, tinh lực sung mãn đến Yến Vũ cũng tự thấy bản thân thua kém. Buổi sáng anh cũng phải ra khỏi nhà, chuyện mở văn phòng vẫn còn đấy, hết thảy đều tiến hành suôn sẻ. Xem vài chỗ thích hợp để mở văn phòng xong, Yến Vũ để lại thông tin, trên đường về rẽ qua tiệm xăm của Hà Tiểu Hòa, yêu cầu chuyển hình xăm anh thiết kế thành bản scan.
Hà Tiểu Hòa ngó cái hình đó đoạn bảo, “Ông muốn xăm?” Yến Vũ cười tủm tỉm lắc đầu, “Xăm cho người khác.” Hà Tiểu Hòa nghi ngờ nhìn Yến Vũ đăm đăm hồi lâu, cuối cùng vẫn chuyển hình vẽ thành bản scan cho Yến Vũ. Xong ngập ngừng hỏi, “Ông có muốn luyện tập với thịt heo trước không.” Dè đâu Yến Vũ nói tỉnh khô, “Không sao đâu, xăm không đẹp tôi kêu ra đây xóa xăm.”
Hà Tiểu Hòa dở khóc dở cười, “Ông không thể tha cho con người ta sao.” Yến Vũ lắc đầu đáp không được, người ấy nhà anh chuẩn bị đi công tác hai tháng tới nơi rồi, bụng dạ anh hẹp hòi lắm. Dấu hôn không giữ được lâu, có một hình xăm cũng tốt. Bên cạnh hình xăm còn phải có tên anh, người nào thấy sẽ biết đây là hoa đã có chủ, hiểu chuyện thì đừng có mà ve vãn mồi chài lung tung.
Thế là tối hôm đó Văn Diên không được về nhà ngay, mà bị Yến Vũ triệu đến thẳng tiệm xăm, đến khi ra khỏi đó, trên gáy gã có thêm một cái hình xăm sư tử, thêm hai chữ Yy be bé, nằm dưới vành tai phải, vị trí rất lộ. Hình vẽ đơn giản, màu đen thuần không thêm màu gì, chỉ dùng bút xăm, hơn nữa Yến Vũ cũng rất nhẹ tay. Tuy hơi mất thời gian một chút, nhưng Văn Diên vẫn rất bình thản để Yến Vũ xăm kín gáy, giữa chừng còn hút điếu thuốc, trò chuyện với Hà Tiểu Hòa về hồi Yến Vũ học đại học.
Hoàn thành xong, tay Yến Vũ vừa tê rần lại ê ẩm, đồng thời rất thỏa mãn với tác phẩm của mình. Sau khi lau sạch sẽ, Yến Vũ nhẹ nhàng chạm môi lên đường xăm sưng đỏ, hỏi có đau không. Văn Diên ngoảnh lại ấn đầu anh, để môi anh vững vàng đáp lên môi mình. Hôn một hồi, mới hạ giọng nói khẽ, “Không đau, ngứa ngáy chút thôi, tại em hôn đó.”
Tối đó Yến Vũ ngồi trên giường, Văn Diên ngồi dưới đất, cúi đầu xuống để Yến Vũ bôi vaseline lên chỗ xăm, anh nhìn cần cổ thon thả của đối phương, sư tử ngự tọa trên đốt xương mềm mại gồ lên, tư thái độc chiếm vô cùng rõ ràng. Bôi xong rồi, anh từ đằng sau ôm Văn Diên, nói nhỏ, “Mai anh đi rồi à?” Văn Diên tựa vào giữa đùi anh bảo, “Không nỡ à?” Yến Vũ hôn khẽ xoáy tóc gã bảo, “Dĩ nhiên không nỡ.”
Văn Diên nói, “Chừng nào em rảnh có thể đến thăm anh, nhưng hơi mất công chút, nội bay qua thôi cũng mất bốn tiếng rồi, vất vả lắm.” Yến Vũ bỡn cợt thiếu đứng đắn, “Có bốn tiếng thì khổ gì, bình thường anh xoạc em cũng đâu chỉ mất ngần ấy thời gian.” Bất chợt anh nhớ ra chuyện quan trọng, bèn chìa tay ra đòi Văn Diên, “Thư đâu, anh bảo đưa em lá thư mà.”
Ngay lập tức, anh nhìn thấy vành tai Văn Diên đỏ ửng, “Mai đưa cho em.” Yến Vũ khó hiểu, “Anh không để ở nhà à?” Văn Diên mất tự nhiên đáp, “Đúng là không có ở nhà.” “Lần trước rõ ràng còn đưa em xem cơ mà, anh để ở đâu đấy?” Yến Vũ có chút khó hiểu. Văn Diên hắng một tiếng, “Đợi chừng nào anh đi thì nói em nghe.”
Yến Vũ hiểu ra là người này đang xấu hổ, nhưng mà ngay cả xấu hổ cũng dễ thương thế chứ lị. Anh nằm úp trên lưng Văn Diên bảo, “Văn mũm mĩm, anh viết cái gì trong thư vậy, sao lại xấu hổ như thế? Anh là Văn gia cơ mà, sao bây giờ lại nhũn thành Văn mũm mĩm rồi.” Văn Diên vừa tức mình vừa mắc cười, “Thích cái tên đó vậy sao?” Yến Vũ gật đầu, một tiếng Đoàn Đoàn, hai tiếng mũm mĩm, kêu hoài không thấy chán.
10.10.2017
*
BONUS
Năm mới đến rồi, lúc Yến Vũ ra khỏi phòng làm việc thì trời đã có tuyết rơi. Văn Diên không có nhà, gần đây người yêu nhà anh nhận một hợp đồng, chạy tới tít Châu Phi, dăm bữa nửa tháng, cũng chưa trở về. Văn Diên lúc gọi điện thoại rất lấy làm ngượng, từ sau khi họ sống với nhau, cơ bản là Văn Diên sẽ đưa anh về nhà họ Văn, hoặc ở trong nhà của bọn họ.
Yến Vũ không ở lại căn nhà cũ nữa, anh bán căn nhà đó đi dọn ra ngoài, chuyển vào nhà Văn Diên sống, coi như bắt đầu một cuộc sống mới. Đây là lần đầu tiên năm mới bọn họ không ở bên cạnh nhau, Yến Vũ cầm chìa khóa đi quán bar chơi.
Đang Tết, người đi bar chơi nói nhiều không nhiều, nhưng cũng gọi là có. Có nhẽ vì đang trong dịp lễ, bầu không khí cũng chẳng quá nóng. Yến Vũ ngồi bên quầy uống một lốc bia, từ chối hai ba lượt bắt chuyện. Chừng ngà ngà rồi, anh mới khoan khoái về nhà. Nhà có Tiểu Tư, nó thè lưỡi nhào lên người Yến Vũ, làm chủ nhân nó lảo đà lảo đảo.
Yến Vũ ôm cún, bắt đầu mắng nhiếc một chủ nhân khác của nó. Rượu bốc lên đầu, tay ra sức vò mặt Tiểu Tư, vò đến mức nó kêu rên ư ử.
Đang mắng đến là sướng miệng, đèn nhà sau bỗng nhiên bật sáng, anh nhìn thấy một cặp chân trần. Từ chân nhìn lên, Văn Diên đang mặc bộ đồ ngủ lỏng lẻo, phơi gần hết cơ ngực săn chắc. Tóc gã còn đang rỏ nước, sexy cực độ đi về phía Yến Vũ đang ngồi dưới đất, mùi men nồng nặc, nhướng mày hỏi, “Đi đâu, giờ này mới về?”
Tiểu Tư nấp dưới gầm bàn, chưa đầy giây sau, chủ nhân của nó đã bị một vị chủ nhân khác kéo vào phòng. Cho dù nó có ở ngoài cào cỡ nào cửa cũng không mở ra, âm thanh loảng xoảng loảng xoảng, vang vọng suốt một đêm.
END