Tay Chơi

Chương 8 :

Ngày đăng: 05:06 19/04/20


Đã hơn nửa đêm, ngoài phố chớ nói là cửa hàng, người cũng chẳng thấy bóng. Yến Vũ có suy nghĩ đổi đồ cho Văn Diên, nhưng không tìm thấy chỗ nào mua đồ đổi, đành ái ngại để anh ta mặc bộ đồ ẩm ướt lái xe chở anh đến bệnh viện. Đến bệnh viện lân cận rồi, đáng nhẽ có thể ngồi chờ trong xe, song Văn Diên vẫn đưa anh vào bệnh viện, mặc bộ đồ không giống ai, kệ thây ánh mắt của bác sĩ trực ban. May mà nhờ khuôn mặt đẹp như tài tử vớt vát, cho dù ăn mặc dị hợm cách mấy vẫn giống đồ diện trên sàn catwalk.



Kiểm tra xong, nhiệt độ đo được 39 độ C, có thể châm điếu thuốc được luôn. Văn Diên đưa anh lên giường nằm, rồi cầm toa thuốc tự rút hầu bao đi mua. Yến Vũ không từ chối, chỉ khép hờ mắt nghỉ một chốc. Thân là đàn ông trưởng thành, lại sống một mình một cõi, cho dù là ăn uống hay bệnh hoạn gì thì cũng chỉ một mình giải quyết. Hôm nay được người ta đưa đến bệnh viện, rồi trông nom, trái lại có hơi lạ lẫm.



Đợi cắm kim xong rồi, đủ hai chai lớn một chai nhỏ, lại ngó đồng hồ, bốn giờ hai mươi phút, coi bộ phải truyền nước đến sáng rồi. Văn Diên rót cho anh ly nước ấm, đợi anh uống xong rồi thì kiếm một cái ghế, ngồi bên cạnh.



Yến Vũ mở lời, “Anh về trước đi, không là đi thâu đêm đấy.”



Văn Diên nhìn anh, “Muộn vậy rồi khó bắt xe, tôi chờ anh truyền nước xong, theo tôi đi ăn sáng.”



Yến Vũ mỉm cười, vừa cười vừa lật chăn lên nói, “Cũng được, đừng ngồi, anh lên giường ngủ nhé?”



Văn Diên từ chối thẳng thừng, “Khỏi đâu, cái giường này chật lắm, chịu không nổi.”



Thời gian trôi qua cũng chóng, thoáng cái đã truyền nước xong, quần của Văn Diên cũng được nhiệt độ cơ thể hong khô. Hơn sáu giờ sáng, ngoài đường lạnh như cắt. Vừa mới ra khỏi bệnh viện, Yến Vũ lạnh run lên một cái, lé mắt nhìn Văn Diên bên cạnh chỉ khoác mỗi cái áo tắm, quả là phục sát đất thể chất kiện khang của người này.




Yến Vũ day day khóe mắt nhức xót, thở dài. Tiếng thở trĩu nặng, tâm trạng sa sút. Văn Diên đưa nửa điếu cháy dở cho anh, nói xin lỗi, mưa lớn quá, không có cách nào mở cửa sổ, lại muốn rít một điếu đặng lên tinh thần.



Yến Vũ mãi mới phản ứng được, Văn Diên đang nói về chuyện hút thuốc trong xe. Thực ra anh có thể thông cảm, Văn Diên dẫu sao cũng chẳng phải superman, quậy banh cả tối sinh nhật, còn gồng lên trông coi anh một đêm, giờ lại gặp kẹt xe, nhất định đã mệt lử.



Thế nhưng vì vậy mà đặc biệt xin lỗi, anh có hơi ngạc nhiên. Văn Diên được xưng là Văn gia, anh cứ ngỡ rằng tác phong con người này rất ngang tàng bất chấp, kết quả là tiếp xúc rồi, hóa ra cũng là một gã đàn ông tinh tế. Nghĩ đoạn anh thấy thắc mắc, bèn hỏi, “Tại sao ai cũng gọi anh là Văn gia?”



Văn Diên gác một tay lên vô lăng, tay kia cầm chai nước lên uống, hầu kết nhô lên rồi lại trượt xuống. Gần vị trí chuyển động còn có dấu đỏ ái muội, chắc là tác phẩm của anh rồi, có mấy chỗ còn lấm chấm máu. Đang ngó cái cổ đến say sưa, chợt nghe Văn Diên trả lời, “Có một lần chơi trò chủ nô, nô đó gọi tôi Văn gia, sau này đám bọn họ đùa giỡn, đều gọi như vậy.”



Yến Vũ cảm thấy thật mới mẻ, nhưng cũng không ngạc nhiên. Với hình thể và khí chất của Văn Diên, chơi trò đó cũng không có gì lạ. Nhưng anh phân tích đoạn vừa rồi, có thể thấy Văn Diên chỉ chơi đúng một lần, coi bộ không thích. Tuy ở trên giường Yến Vũ cũng thích chơi đa thể loại, nhưng chủ yếu là để kích thích vậy thôi. Chứ BDSM chân chính, anh vẫn chưa thử bao giờ.



Thấy vẻ mặt tò mò của Yến Vũ, Văn Diên vươn tay qua sờ mặt anh. Đồng tử Yến Vũ khẽ run lên, tựu trung không né tránh. Mặc cho bàn tay vấn vít mùi thuốc lá, rơi lên gáy anh. Nơi mạch đang đập dồn, bị ngón tay gã đàn ông kia ép xuống. Xuôi theo dòng máu chảy, ngón tay thoáng ướt át lưu luyến để lại vệt ẩm vô hình trên bề mặt, hệt như nhiễm mùi của chủ nhân, ngấm vào trong lỗ chân lông, cuối cùng, nhiệt độ ngưng lại trên vành tai mong mỏng của anh.



Anh nghe Văn Diên lặp lại câu nói kia, “Bấm lỗ tai đi, tôi sẽ chọn cho anh một cái bông tai thật ngon nghẻ.”