Tây Du Ký

Chương 1 : Khí thiêng kết tụ sanh khỉ đá Tâm thành tu niệm đạo nhân gian

Ngày đăng: 08:20 19/04/20


Cứ theo truyền thuyết Trung Hoa thì kẻ sanh trước loài người là ông Bàn Cổ làm chúa thiên hạ. Kế đó là vua Thiên Hoàng, Ðịa Hoàng và Nhơn Hoàng, gọi là Tam Hoàng. Rồi đến vua Phục Hi, Thần Nông, Huỳnh, Nghiêu và Thuấn gọi là Ngũ Ðế.



Thuở ấy, Trung quốc chia làm bốn châu: Ðông Thắng Thần châu, Tây Ngưu Hạ châu, Nam Thiện Bộ châu, Bắc Cư Lư châu.



Ðặc biệt là nơi ven biển lại có một nước tên Ngao Lai. Trong nước ấy có một hòn núi gọi là Hoa Quả Sơn (Núi có nhiều thứ hoa quả lạ) đứng sừng sững giữa trời, bao phủ đồi cây gò đất. Trong cảnh hùng tráng âm u ấy có một tảng đá rất lớn, bề cao ba mươi sáu thước năm tấc, chu vi hai mươi bốn thước, trên mặt có chín lỗ thông thiên, bốn bên có tám hang thông ra rừng rậm!



Thật là một tảng đá dị thường, "Cấu Tạo từ thuở khai thiên lập địa" mà loài người không ai có thể tưởng tượng nổi. Với chiều cao vượt lên muôn vật trên mặt đất ấy tảng đá không bị che khuất, hứng chịu sức nóng và lạnh của nhật nguyệt, lần lần tụ tinh nứt ra một viên trứng đá.



Trong lâu năm, trứng ấy tượng hình, rồi gặp một trận gió lớn nỡ ra một con Khỉ đá, giống tạc hình người, đủ tai, mắt, miệng, mũi và tay chân rất lanh lẹ.



Khỉ đá đi đứng khắp vùng, cặp mắt chói lòa như hai cái đuôi sao Bắc Ðẩu.



Gặp lúc Ngọc Hoàng đang ngự nơi Linh Tiêu điện, thấy hào quang từ địa giới chói lên lấy làm lạ, sai thiên thần đến hỏi:



- Vì cớ gì lúc nầy nơi trần gian lại có hào quang chói sáng?



Thiên thần không ai biết.



Ngọc Hoàng liền sai Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ ra cửa trời xem thử.



Hai thần tuân lệnh đi do xét một lúc, trở về báo:



- Tâu Thiên Hoàng! Hào quang đó là đôi mắt của một con Khỉ đá!



Ngọc hoàng ngạc nhiên nói:



- Cõi trần gian, sao có loài khỉ phi thường?



Hai thần tâu:



- Nơi Ðông Thắng Thần Châu có một hòn đá trên núi Hoa Quả, cảm khí âm dương, chứa hơi nhật nguyệt, nứt ra một trứng đá. Trứng ấy nở ra một con Khỉ, đôi mắt sáng quắc. Mỗi khi hắn ngó lên trời là hào quang chói lọi.



Ngọc Hoàng hỏi:



- Thế thì phải làm cách nào để tiêu diệt luồng nhãn khí đó?



Hai thần tâu:



- Chẳng hề chi! Hiện nay nó đang sống bằng hoa quả. Hạ thần tưởng chắc một thời gian đôi mắt nó sẽ mờ đi.



Ngọc Hoàng an lòng bỏ qua câu chuyện đó.



Thời gian qua trong cánh núi rừng hoang vắng, Khỉ đá đói ăn trái cây khát uống nước suối, ngày dạo khắp núi non, tối tìm hang động ẩn thân, làm bạn với loài hươu nai, khỉ, vượn khác.



Cái thời gian ấy cũng chẳng ai biết là bao lâu, người ta chỉ thấy Khỉ đá lúc ẩn, lúc hiện, Từ nơi nầy đến nơi khác, lúc ở nơi thanh vắng, lúc lại đến gần những vùng lân cận làng mạc xa xôi, để bắt chước lối sanh hoạt và tiếng nói của loài người.



Cũng trong thời gian đó, Khỉ đá gần gũi với bầy khỉ bạn, tập tành nhau lối ăn nói, xử sự trong có vẻ giống người.



Ngày kia, gặp lúc khí trời nóng bức, Khỉ đá dẫn cả đoàn ra hóng mát nơi bóng cội tùng.



Gió rừng ào ạc, trộn lẩn vối tiếng róc rách của dòng suối chảy xa xa.



Khỉ đá bảo bầy khỉ nhỏ:



- Chúng ta hãy tìm suối nước tắm cho mát.



Bầy khỉ nhỏ tán thành, tung tăng nhảy nhót về phía khe sâu. Ðó là một con khe lớn, nước trong vắt, uốn quanh theo rặng núi.



Bầy khỉ nhỏ nhìn làn nước nhăn mặt bảo nhau:



- Chưa biết khe sâu cạn, sao dám xuống tắm?



Khỉ đá nói:



- Ðứa nào dám xuống trước ta sẽ tôn làm vua.



Cả bầy khỉ đều lắc đầu kinh sợ.



Khỉ đá nói:



- Ðể ta xuống đó cho mà xem.



Dứt lời, co chân nhảy ùm xuống nước.



Nhưng lạ làm sao, vừa lặn khỏi làn nước, Khỉ đá mở mắt ra trông thấy dưới đó là một khoảng không gian trống rỗng. Gần đó có một chiếc cầu ẩn khuất trong kẹt đá. Bên cầu cũng cây cũng trái xanh tươi, dưới cầu cũng nước trong veo chảy nghe róc rách. Cảnh lạ đó gợi vào tánh tò mò, Khỉ đá uốn mình nhảy vọt lên cầu, chạy ngược vào trong. Càng vào sâu, phong cảnh càng thêm u nhã.



Bên trong, sừng sững một toà nhà rộng lớn, trước cửa cổ một tấm biển, khắc mấy dòng chữ:



" Hoa Quả Sơn phước địa



Thủy Liêm động, động thiên "




- Ngươi cùng tôi vào ra mắt sư phụ.



Hầu vương tươi cười, nhí nhảnh theo đồng tử vào động, nhìn thấy quang cảnh uy nghiêm, nào cung châu, điện ngọc, nào phòng đọc sách, nào chổ giảng kinh, đâu đó trang hoàng rực rở. Thẳng đến trước Ngọc đài, thấy Bồ Ðề Tổ Sư ngồi trên ghế cao, bên dưới đệ tử đứng hầu hơn ba chục.



Hầu vương bước đến sụp lạy lia lịa, và thưa:



- Tiện nhân mộ đạo đến đây, xin ra mắt thầy.



Tổ Sư hỏi:



- Ngươi tên họ là chi? Từ đâu đến?



Hầu vương thưa:



- Tôi ở Ðông Thắng Thần Châu, núi Hoa Quả, động Thủy Liêm.



Tổ Sư nạt lớn:



- Kẻ ăn nói trớ trêu, tu hành sao được. Mau đuổi nó đi!



Hầu vương sợ sệt vừa lạy vừa nói:



- Lòng thành thật đâu dám trớ trêu, kính mong thầy thương xót.



Tổ Sư nói:



- Ðường từ Ðông Thắng Thần Châu đến đây cách hai cửa biển, và một cõi Nam Thiên Hạ Châu làm sao nhà ngươi đi được?



Hầu vương thỏ thẻ thưa:



- Tôi dùng tre kết bè, vượt qua hai cửa biển, trèo non lặn lội hơn chín năm trời mới đến đây, cúi xin thầy đoái tưởng.



Tổ Sư nói:



- Ngươi đi lâu ngày là phải! Vậy nhà người tên gì?



- Tôi không có danh tánh. Nhưng ai rầy tôi không giận, ai đánh tôi không hờn.



Tổ Sư cau mày nói:



- Ta muốn biết danh tánh nhà ngươi, ngươi khai chi về tính nết.



Hầu vương thưa:



- Thưa thầy, tôi không cha mẹ!



Tổ Sư nói:



- Người sao không có cha mẹ, không lẽ cây đá sanh ngươi sao?



Hầu vương thưa:



- Ðúng vậy! Nguyên nơi núi Hoa Quả có hòn đá lớn, kết tinh nhật nguyệt lâu ngày, rồi một đêm mưa vang lên tiếng nổ, đá ấy nứt hai, sanh ngay tôi từ lúc đó.



Nghe nói, Tổ Sư mừng thầm hỏi:



- Như vậy là thiên địa cấu tạo ra ngươi. Thôi ngươi hãy đi qua lại cho ta xem nào.



Hầu vương đẹp dạ, đứng phắt lên chạy qua lại vài lần, rồi quỳ xuống nghe dạy.



Tổ Sư cười nói:



- Nhà ngươi bộ tịch hệt như khỉ. Ðể ta xét theo diện mạo mà đặt tên cho.



Hầu vương sụp lạy tạ ơn. Tổ Sư nói:



- Ta muốn theo hình dung nhà ngươi, đặt họ Hồ nhưng vì chữ hồ bõ khuyển bằng chỉ còn chữ cổ, chữ nguyệt. Cổ nguyệt có nghĩa là trăng già không tốt. Thôi ta đặt cho ngươi họ Tôn, chữ tôn bõ khuyển bằng còn chữ tử, chữ hệ là còn trẻ, còn lớn, còn khôn, tốt lắm!



Hầu vương mừng rỡ cúi đầu lạy tạ và thưa:



- Mong thầy luôn tiện mở lượng từ bi đặt tên luôn cho tôi, để dễ gọi lúc sai khiến.



Tổ Sư nói:



- Trong đạo có mười hai chữ người ta thường dùng " Quảng, Ðại, Trí, Huệ, Chơn, Như, Tánh, Hải, Ðĩnh, Ngộ, Viên, Giác. Trong mười hai chữ đó tính dồn tới ngươi nhằm vào chữ Ngộ.Vậy ta đặt tên ngươi là Tôn Ngộ Không.



Hầu vương khoái ý cười:



- Tốt lắm! Tốt lắm! Từ nay tôi mới biết được tên, xin chịu gọi là Ngộ Không.