Tây Du Ký

Chương 29 : Tam Tạng khỏi tai qua Bửu Tượng Ngộ Năng vâng chỉ đến rừng sâu

Ngày đăng: 08:21 19/04/20


Khi ấy hai anh em đánh với Huỳnh Bào ba mươi hiệp cầm đồng, là nhờ sức chư thần phò hộ.



Nói về Tam Tạng bị trói đương sầu thảm khóc than, xảy thấy người đàn bà quốc sắc, bước lại vịn cây trụ mà hỏi rằng:



- Thầy ở đâu mà đến đây, vì cớ nào mà bị trói?



Tam Tạng ngó thấy nàng ấy chừng ba mươi, liền nói rằng:



- Cô ôi! Tôi đã tới số, mới khiến đến đây mà nạp mình. Muốn ăn thịt thì ăn, hỏi làm chi cội rễ?



Nàng ấy nói:



- Tôi chẳng hề ăn thịt người ta, nhà tôi ở phía tây, cách chừng 300 dặm. Tên là Bá Hoa Tu, công chúa thứ ba nước Bửu Tượng, mười ba năm trước, tiết trung thu, tôi thưởng nguyệt giải khuây, bị Huỳnh Bào nổi một trận gió bắt tôi về làm vợ, đã có con. Từ ấy đến bặt tin, nên tôi nhớ cha mẹ lắm. Chẳng hay thầy ở đâu đến đây? Tam Tạng nói:



- Tôi là thầy sãi nước Ðại Ðường, vâng chỉ vua đi thỉnh kinh Tây Vức. Ði mới đến đây, rủi bị nạn. Chúa động hăm bắt hai người đồ đệ tôi nữa mà ăn thịt một lần.



Bá Hoa Tu cười rằng:



- Xin sư phụ đừng lo, thiệt thầy đi thỉnh kinh, thì tôi cứu được. Nếu thầy qua Tây Phương thì đi ngang nước Bửu Tượng, thuận đường tôi gởi lén một phong thơ, mà thăm phụ vương với mẫu hậu, thì tôi biểu nó tha thầy.



Tam Tạng gật đầu nói rằng:



- Nếu Công Chúa cứu được bần tăng, thì tôi đem thơ tới chỗ.



Bá Hoa Tu trở vào viết thơ phong kín, đến mở trói cho Tam Tạng rồi đưa thơ.



Tam Tạng lãnh thơ, bái và nói rằng:



- Nhờ ơn Công Chúa cứu mạng, tôi quyết đem thơ tới đại vương, chỉ e lâu năm chầy tháng, người quên mà không nhìn, xin đừng trách bần tăng mà tội nghiệp!



Bá Hoa Tu nói:



- Không hề gì đâu! Cha mẹ tôi không có con trai, đầu đuôi có ba đứa con gái, nếu xem thơ thì chẳng hề quên.



Tam Tạng bỏ thơ vào tay áo tạ ơn Công Chúa rồi ra đi. Bá Hoa Tu kéo lại nói rằng: - Huỳnh Bào đương đánh với đồ đệ thầy đàng trước. Ðể tôi mở cửa sau cho thầy đi, rồi sẽ khuyên nó thôi đánh, để hai người đệ tử kiếm thầy, sẽ vầy đoàn mà đi mới tiện.



Còn Bá Hoa Tu tính một kế, bước ra trước, thấy ba người hổn chiến trên mây.



Bá Hoa Tu kêu lớn rằng:



- Chàng xuống đây, tôi nói chuyện gấp.



Khi ấy Huỳnh Bào nghe kêu nhảy xuống, quăng siêu đao mà hỏi rằng:



- Công Chúa nói chuyện chi?



Bá Hoa Tu thưa rằng:



- Chàng ôi! Tôi mới nằm chiêm bao thấy ông thần giáp vàng.



Huỳnh Bào hỏi:



- Thần giáp vàng đi đâu đó?



Công Chúa nói:



- Khi trước thiếp có vái rằng: Nếu gặp phò mã đại tài, thì trai tăng bố thí. Ðến sau vợ chồng kết nghĩa phỉ nguyện bình sanh, thì quên lời vái ấy, nên chiêm bao thấy thần giáp vàng biểu phải nhớ lời vái mà bố thí cho thầy chùa. Thiếp giựt mình thức dậy, đi ra nói cho chàng hay. Chẳng ngờ trên định hồn thung có trói một ông Hòa Thượng. Vậy thì chàng nghĩ tình tôi, tha thầy ấy mà làm phước. Cũng như bố thí trai tăng, kẻo tôi mắc lời vái, chẳng hay chàng chịu hay chăng?



Huỳnh Bào nói:



- Thiệt Công Chúa hay nghi ngại thì thôi! Sá chi việc nhỏ mọn, ta muốn ăn thì bắt người khác, giá Hòa Thượng ấy thịt bao nhiêu. Muốn làm phước kẻo mắc lời nguyền thì mở cửa sau mà thả ra cũng đặng, phải hỏi lại làm chi.




Vua Bửu Tượng đưa rượu cho Bát Giới mà phán rằng:



- Kính xin thầy một chén rượu nầy, đánh bắt Huỳnh Bào mà cứu Công Chúa. Xong việc rồi trẫm đãi tiệc và thưởng ngàn vàng.



Bát Giới bưng rượu uống rốc.



Khi ấy vua Bửu Tượng truyền rót một chén rượu nữa, mà đãi Sa Tăng.



Sa Tăng cũng uống cạn chén.



Bát Giới đằng vân bay trước, Sa Tăng cũng bay sau.



Chúa tôi đều thất sắc.



Vua Bửu Tượng níu Tam Tạng mà phán rằng:



- Xin thầy ở đây với quả nhân, đừng đằng vân bay nữa.



Tam Tạng than rằng:



- Tôi bước nữa bước cũng không đặng, thì đằng vân sao được.



Rồi ở lại mà đàm đạo.



Còn Sa Tăng, Bát Giới bay giây phút tới động sa xuống tức thì.



Bát giới vác Ðinh ba phá cửa.



Tiểu yêu kinh hãi vào báo rằng:



- Ðại vương ôi! Hòa Thượng mỏ dài tai lớn và thầy chùa mập ú đen thui, hai người phá hư cửa động.



Huỳnh Bào nghe báo kinh hãi, nai nịt xong xả, cầm siêu đao ra cửa hỏi rằng:



- Hòa Thượng kia, ta đã tha thầy ngươi rồi, sao còn tới hành hung mà phá ngõ?



Bát Giới nói:



- Mi là con tinh, dám bắt Công Chúa thứ ba của vua Bửu Tượng mà làm vợ đã 13 năm. Nay ta vâng chỉ vua đến bắt ngươi mà vấn tội. Như biết lỗi trước thì dâng Công Chúa cho mau, bằng nghịch mạng thì Lão Trư đập chết.



Huỳnh Bào nổi giận, nghiến răng trèo trẹo, trợn mắt tròn vo, giá siêu đao chém Bát Giới.



Bát Giới đở rồi đập lại.



Sa Tăng cũng huơ Bửu trượng đánh tiếp.



Ba người hổn chiến 90 hiệp.



Bát Giới đã đuối tay, Sa Tăng cũng hết sức. (Bởi lúc nầy chư thần bảo hộ Tam Tạng tại đền vua Bửu Tượng, nên Sa Tăng, Bát Giới đánh không lại Huỳnh Bào).



Khi ấy Bát Giới nói gạt Sa Tăng rằng:



- Hiền đệ rán sức mà cự, ta đi ngoài rồi vào đánh tiếp tức thì.



Sa Tăng tin lời rán sức đánh cố mạng.



Chẳng ngờ Bát Giới chạy riết, kiếm chỗ mát mà nằm ngủ ly bì.



Còn Sa Tăng đánh không lại Huỳnh Bào, đợi Bát Giới hết hơi, bị Huỳnh Bào bắt sống trói mèo.