Tây Du Ký
Chương 54 : Rửa sạch ruột gan mình cũng sạch Giống hung thì có thứ trừ hung
Ngày đăng: 08:21 19/04/20
Tây hương, Tam Tạng chỉ thành ấy mà nói rằng:
- Chỗ đó chắc là thành Nữ quốc, đồ đệ phải ở cho nghiêm, chẳng nên lung lăng giễu cợt.
Ba người đều dạ, giây phút đi tới, thấy những đờn bà con gái gặt hai chẳng hề thấy có đờn ông con trai.
Còn lũ đờn bà con gái ngó thấy bốn thầy trò đi ngang qua chợ, thấy Bát Giới dị tướng ngỡ là yêu tinh nên ngã lăn chạy hết.
Bốn thầy trò đi một đôi xảy gặp một người con gái đội mão quan văn, kêu lớn rằng: - Bốn ông kia! Hãy ghé lại nhà trạm, đặng khai tên họ cho hạ quan tâu lại rồi sẽ đi. Tam Tạng nghe nói liền xuống ngựa, thầy trò vào quán, chào hỏi nữ quan.
Nữ quan đáp lễ rồi mời bốn thầy trò vào nhà trạm.
Nữ quan hỏi:
- Chẳng hay bốn ông sứ ở đâu đi đến đây?
Tôn Hành Giả nói:
- Chúng tôi không phải đi sứ, thầy tôi là ngự đệ của vua Ðường, hiệu là Tam Tạng, còn ba anh em tôi làhọc trò đồng vưng lịnh Thiên tử qua Tây Phương thỉnh kinh, có điệp thông quan đây, xin người xem xét.
Nữ quan biên tên xong xả, rồi bước xuống bái Tam Tạng mà thưa rằng:
- Tôi là chức Dịch Thừa giữ nhà trạm Nghinh Dương, không hay lão gia ở đại bang đến đây, nên trễ tiếp nghinh, xin rộng dung thứ tội.
Nói rồi sửa sang áo mão, tới lầu ngũ phụng tâu rằng:
- Tôi thủ trạm Nghinh Dương, thấy có Ngự đệ Ðường vương là Tam Tạng và ba người học trò, đồng vưng chỉ qua Tây Phương thỉnh kinh, có điệp thông quan, nên tôi lại tâu xin Bệ Hạ đổi điệp cho bốn thầy trò tiện bề qua nước khác.
Nữ vương nghe xong mừng rỡ lâm triều, bá quan chầu trực.
Nữ vương phán rằng:
- Hồi hôm trẫm chiêm bao, ngó thấy bình phong màu rực rỡ, gương ngọc chiếu sáng lòa. Nay có lời Dịch Thừa tâu: Có Ðường ngự để đến nước ta, thiệt điềm chiêm bao ấy linh lắm, lợi nhà lợi nước vô cùng.
Bá quan tâu:
- Chẳng hay điềm tốt ra thế nào?
Nữ vương nói:
- Nước ta từ xưa đến nay chẳng hề thấy đờn ông tìm tới. Bây giờ có Ðường ngự đệ đến đây, chắc điềm trời đã khiến, nên quả nhơn muốn nhường ngôi cho Ðường ngự đệ, trẫm làm hoàng hậu cũng đành. Như vậy thì đủ khí âm khí dương, sanh nhiều con nhiều cháu; thì nước mình có đàn ông làm vua nối nghiệp nhiều đời sẽ có con trai như các nước luôn luôn, ấy là trời ra điềm tốt.
Bá quan đồng chúc tụng vui mừng.
Còn Dịch Thừa không chúc tụng, lại tâu rằng:
- Tuy Bệ Hạ tính việc lâu dài, lo bề roi đấu. Song ba người học trò của Ðường ngự đệ diện mạo dữ dằn; e làm rối trong nước.
Nữ vương phán hỏi:
- Còn tướng mạo Ðường ngự đệ ra thế nào?
Dịch Thừa tâu rằng:
- Diện mạo Ðường ngự đệ xinh tốt mười phần. Gương mặt như hoa, nước da tợ ngọc. Ngặt ba tên đệ tử nửa người nửa thú, như quỷ như yêu!
Nữ vương phán rằng:
- Như vậy thì đổi điệp thông quan cho ba người đồ đệ, sai chúng nó đi thỉnh kinh, để ngự đệ ở đây với trẫm.
Bá quan đồng tâu rằng:
- Bệ Hạ luận như vậy thì lưỡng tiện, chúng tôi mừng biết chừng nào. Song việc sánh đôi phải có mai mới đặng.
Nữ vương phán rằng:
- Trẫm y lời các khanh tâu, vậy thì nhứt định Thái sư làm mai, hãy nói trước với Ðường ngự đệ cho xong trẫm sẽ khai thành nghinh tiếp.
Thái sư và Dịch Thừa vưng lịnh, bái tạ lui ra.
Nói về Tam Tạng đương ăn cơm với ba người học trò tại trạm, xảy thấy quân vào báo rằng:
- Thái sư cùng với bốn quan đi đã gần tới trạm.
Tam Tạng nói:
- Lạ nầy! Việc chi quan Thái sư tìm đến!
Bát Giới nói:
- Chắc là họ đi mời thầy trò ta đó.
Tôn Hành Giả nói:
- Không phải có đám tiệc chi mà thỉnh, chắc là họ đi làm mai.
Tam Tạng nói:
- Tôi họ Trần, pháp danh là Huyền Trang, chúa tôi phong làm ngự đệ, nên cho theo hiệu Ðại Ðường, gọi là Ðường Tam Tạng.
Nữ vương hỏi:
- Sao trong điệp không đề tên họ mấy vị hiền đồ.
Tam Tạng nói:
- Ba đứa nầy không phải ở tại nước thiệt là gặp dọc đường nên không có tên họ trong điệp.
Nữ vương nói:
- Nay ngự đệ ở đây, thì phải đề tên ba vị cao đồ vào trong điệp.
Tam Tạng nói:
- Tự ý bệ hạ. Nói rồi đọc pháp danh ba người cho Nữ vương.
Nữ vương viết: Thứ nhưt là Tôn ngộ Không, thứ nhì là Trư Ngộ Năng, thứ ba là Sa Ngộ Tịnh. Ðề rồi ký tên đóng ấn, đưa cho Sa Tăng gói lại tử tế.
Khi ấy Nữ vương truyền đem một mâm vàng bạc, mà phán rằng:
- Ba ngươi dùng của nầy làm phí lộ đi đến Tây Phương mà thỉnh kinh. Chừng về đây trẫm sẽ trọng thưởng.
Tôn Hành Giả nói:
- Chúng tôi là kẻ tu niệm, tới đâu đi hóa trai mà chi độ, không dám lấy của nầy.
Nữ vương truyền đem gấm và hàng lụa mười cây. Rồi phán rằng:
- Xin dùng đở vật nầy. Vì các ngươi nóng đi, nên không kịp cắt và may y phục mà đổi thay.
Tôn Hành Giả nói:
- Người tu hành không lẻ mặc đồ gấm nhiểu. Vã lại quần áo chúng tôi còn chắc, knông lấy của ấy làm chi.
Nữ vương thấy Tôn Hành Giả từ chối hoài, nên không dám ép.
Truyền quân đem gạo trắng cho ba học trò.
Tôn Hành Giả bảo Bát Giới cất gạo rồi tạ từ.
Còn Tam Tạng chấp tay nói rằng:
- Cảm phiền Bệ Hạ theo tôi, đưa chúng nó ra khỏi thành, đặng dặn dò công việc. Rồi trở lại với bệ hạ, đồng hưởng vinh hoa Nữ vương nghĩ thiệt, truyền chỉ dọn xe rồng, ngồi chung với Tam Tạng, bá quan văn vỏ đồng theo đưa rất đông.
Còn bá tánh nhà nào cũng đặt bàn hương án trước. Một là cung kính Nữ vương, hai nữa xem mặt ngự đệ thuở nay chưa thấy đàn ông, nên thiên hạ đi coi đông như Hội.
Khi tới cửa thành Tây, Tôn Hành Giả và Sa Tăng, Bát Giới đồng bái mà nói lớn rằng:
- Bệ Hạ trở về, chẳng đưa chi cho xa lắm. Chúng tôi xin từ tạ lên đường.
Tam Tạng bước xuống xe rồng, chắp tay nói với Nữ vương rằng:
- Xin Bệ Hạ trở lại, đặng bần tăng đi thỉnh kinh.
Nữ vương nghe nói, hãi kinh thất sắc, níu Tam Tạng mà nói rằng:
- Ngự đệ ôi! Tôi đã đành nhường ngôi chịu làm hoàng hậu, ngự đệ bằng lòng ăn tiệc, định ngày mai tức vị cải nguơn. Sao bây giờ lại quên lời như vậy!
Tam Tạng chưa kịp trả lời.
Bát Giới nghe nói, làm bộ dữ xốc lại, quạt tai vinh mỏ, táp xâm xạp rồi hét lớn rằng: - Thầy chùa mà có vợ nổi gì? Hãy buông cho thầy ta đi thỉnh kinh kẻo trễ.
Nữ vương thấy bộ quỷ thần, thất sắc té nhào trên loan giá.
Sa Tăng giựt Tam Tạng đỡ lên lưng ngựa.
Xảy thấy một người con gái chạy tới hét lớn rằng:
- Ðường ngự đệ đi đâu đó? Hãy theo ta vầy cuộc gió trăng.
Sa Tăng mắng rằng: - Ðồ ăn cướp đừng làm vô lễ.
Nói rồi quơ gậy đập đùa, Nàng ấy nổi trận cuồng phong, cắp Tam Tạng bay mất.
Thiệt:
Mới thoát vòng cọp đói,
Lại vương giống ma thèm.