Tây Du Ký

Chương 8 : Như Lai tạo kinh truyền Cực Lạc Quan Âm vâng chỉ xuống Tràng An

Ngày đăng: 08:20 19/04/20


Nói về Phật Tổ từ tạ Ngọc Ðế về đến Lôi Âm bửu sái, để các vị Bồ Tát Kim Cang cầm tràng phan bửu sái ra tiếp giá.



Như Lai lên ngồi tòa sen, hào quang sáng lòa.



Các Bồ Tát Kim Cang chắp tay làm lễ hỏi:



- Phá cõi trời, làm rối bàn đào hội, là ai vậy?



Như Lai phán các việc đầu đuôi, hết thảy nghe nói đều mừng rỡ lui chầu.



Ngày kia Phật Tổ kêu các vị Ấ La, Yết Ðế, Bồ Tát, Kim Cang mà nói rằng:



- Từ thâu đặng yêu hầu tính lại đặng năm trăm năm dưới phàm. Nay ta có một bửu bồn, kêu là Vu Lan bồn có đủ trái ngon bông lạ cho các ngươi hưởng nhờ, ý các ngươi muốn chăng?



Hết thảy chắp tay tạ ơn.



Phật Tổ biểu Ấ Nang Ca Diếp phân phát cho đại chúng.



Hết thảy cảm tạ rồi, xin Như Lai giảng dạy.



Như Lai giảng tam thừa kinh phép chánh quả rồi nói với chúng rằng:



- Ta xem trong bốn cõi đại bộ châu, con người lành dữ khác nhau. Tại Ðông Thắng thần châu kính trời đất, có lòng hiền, Tây Ngưu hạ châu không tham ái; Bắc Cư lư châu hay sát sanh vọng ngữ, còn Nam Thiện bộ châu tham dâm dục, hay đâm chém, miệng lưỡi hung dữ độc ác. Nay ta có ba tạng chân kinh khá khuyên người lành. Chư vị Bồ Tát chắp tay hỏi:



- Ba tạng kinh thế nào?



Như Lai nói:



- Một tạng nói về việc trời, một tạng nói về trời đất, môt tạng nói về việc đất, còn một tạng thì cứu ma độ quỷ. Ba tạng cộng lại là 25 bộ cai ra một muôn năm ngàn một trăm bốn mươi bốn cuốn (15.144) thiệt là phép chu nhân thánh thiện. Ta muốn cho về Ðông Ðộ, e thiên hạ ngu dại chê bai phép Phật, chẳng biết kinh du là chánh tông. Phải đặng một người tài phép giỏi qua Ðông Ðộ khuyên dạy chúng sanh, sẽ đặng có công đức như non. Ai muốn lãnh đi?



Quan Âm Bồ Tát nói:



- Tôi tuy bất tài, xin qua Ðông Ðộ kiếm một người đi thỉnh kinh.



Như Lai cả đẹp nói:



- Quan Âm thần thông biến hóa đi đặng. Như có đi thì đi trên mây, mà chớ đi cao lắm, ngươi tuy có lòng mà cũng khó đi đặng, nay ta cho ngươi năm phép báu.



Liền dạy Ấ Nang Ca Diếp lấy cà sa và Cữu huờn tích trượng đặng cho người thỉnh kinh bền lòng đi, khi bận áo cà sa khỏi đọa luân hồi, cầm tích trượng khỏi bị hại. Quan Âm lạy mà lãnh.



Như Lai lấy ba cái cô nhi là cái vòng, nói rằng:



- Ba cái cô nhi nầy như một, cái nầy đọc chú ba lần thì biến hóa mà trừ yêu. Như gặp yêu thì nhờ phép nầy khuyên dạy nó phải đi theo người lấy kinh làm học trò. Như nó không chịu thì cho nó đội cái nầy trên đầu tự nhiên dính vào thịt gỡ ra không đặng. Nó không vâng phục thì đọc chú cho nó nhứt đầu chịu không nỗi, thì nó mới đầu vào phép ta.



Quan Âm lãnh rồi làm lễ lui ra, kêu Huệ Ngạn đi theo.



Quan Âm gói áo cà sa lại, đưa Huệ Ngạn cầm, lại cất Kim Cô, tay cầm Tích trượng, xuống khỏi Linh Sơn. Tới gần núi có Ngọc Chân Quân Kim Ðãnh đại tiên rước vào pha trà hỏi:



- Chẳng hay Bồ Tát đi đâu?



Quan Âm nói:



- Tôi vâng chỉ Như Lai đến Ðông Ðộ tìm người lấy kinh.



Ðại tiên hỏi:



- Chừng nào người lấy kinh đi tới?



Quan Âm nói:



- Chưa biết chừng độ hai ba mươi năm thì tới.



Liền từ giã đại tiên đi nửa chừng mây, ngó xuống sông Lưu Sa thấy ba người chết chìm.


Ngài mới hỏi rằng:



- Họ Tôn có biết ta chăng?



Ðại Thánh trợn cặp mắt lửa tròng vàng, gật đầu mà nói lớn:



- Làm sao mà không biết! Ngài ở Nam Hải núi Phổ Ðà, cả làn cả thương, cứu khổ cứu nạn, là Quan Thế Âm Bồ Tát. Cám ơn lắm, cám ơn lắm! Tôi nằm đây coi một bữa bằng một năm, không ai ngó ngàng tới. Chẳng hay Bồ Tát đi đâu mà ghé đây? Quan Âm nói:



- Ta vâng sắc Phật, đi xuống Ðông Ðộ tìm kẻ thỉnh kinh, đi ngang qua đây nên ghé mà thăm đó.



Ðại Thánh nói:



- Phật Như Lai nói gạt, đè tôi dưới núi nầy. Gần năm trăm năm, cựa mình không đặng. Xin Bồ Tát làm phước, cứu lão Tôn một phen.



Quan Âm nói:



- Ngươi làm tội đầy trời, nếu cứu ngươi ra, quen thói yêu càng không nên lắm.



Ðại Thánh nói:



- Tôi đã ăn năn chừa lỗi, xin ngài cứu độ, tôi chịu đi tu.



Quan Âm nghe nói quá đỗi mừng, mới nói với Ðại Thánh rằng:



- Ngươi muốn làm phải thì trời cũng độ cho, ngươi đã quyết tu hành, đợi ta xuống Ðại Ðường tìm một thầy thỉnh kinh, dặn ghé mà cứu, thì ngươi theo làm đệ tử, giữ phép Phật mà đi tới Tây Phương thỉnh kinh về, cũng thành chánh quả.



Ðại Thánh nói:



- Tôi chịu, tôi chịu.



Quan Âm nói:



- Ngươi dốc lòng tu niệm, ta đặt tên thánh cho.



Ðại Thánh nói:



- Tôi tên là Ngộ Không khỏi mất công đặt nữa.



Quan Âm nghe nói mừng rằng:



- Khi trước ta có độ hai người tu, cũng lót chữ Ngộ. Nay ngươi cũng lót chữ Ngộ nữa, trùng phái với nhau, tốt lắm, tốt lắm".



Nói rồi từ giã ra về.



Như Ðại Thánh là: Thấu tánh sáng lòng theo đạo Phật.



Còn Quan Âm thì: Ra công hết sức kiếm thầy Thần.



Quan Âm cùng Mộc Tra đi xuống Ðông Ðộ. Ngày kia đến đất Trường An là nước Ðại Ðường, hai thầy trò hiện hình ra hai thầy chùa ghẻ lát mà đi lộn với người và tới chợ Trường An, thì trời đã tối, mới đi ngay vào miễu Thổ Ðịa.



Ông Ðịa hết hồn, binh ma mất vía, biết là Phật Quan Âm giả dạng, ra làm lễ rước vào.



Thổ Ðịa đi báo với Thành Hoàng và thần các miễu, đều vào ra mắt mà rằng:



- Xin Phật Bồ Tát tha tội chúng tôi, vì sự rước trễ.



Quan Âm nói:



- Các ngươi đừng lậu tiếng, ta vâng sắc Phật Tổ, đi tìm kẻ thỉnh kinh, ta ngụ nhờ trong miễu ít ngày, đợi tìm đặng kẻ thỉnh kinh, ta sẽ từ giã.



Các thần ở đâu về đó, còn ông Ðịa dọn ra ở đở ngoài Thành Hoàng (Thành Hoàng bổn xứ là ông thần ở đình lớn trong tỉnh sở tại).



Còn hai thầy trò giả dạng, ở miễu Thổ Ðịa thường bữa đi dọ tin.