Tây Lam Yêu Ca

Chương 139 : Sức Mạnh Phong Bạo

Ngày đăng: 21:25 18/04/20


“Huân nhi…”



Nhẹ nhàng kéo tay Huân nhi qua, liếm lên cổ tay đầy máu tươi của Huân nhi, sau đó nhìn miệng vết thương khép lại trong nháy mắt, lúc này Tây Lam Thương Khung mới hài lòng thu tay lại. Tuy có chút kinh ngạc vì tốc độ hồi phục của Huân nhi, bất quá nghĩ lại thì nó có thể là công hiệu của Hàn Băng Huyết Liên.



Nếu thủ đô Đông Lăng đồn đãi Tuyết Liên của bộ tộc Đế Luyện thần kì như thế thì chút năng lực có thể nhanh chóng khép miệng vết thương cũng không có gì quái lạ.



Huân nhi nhìn cổ tay lành lặn như lúc đầu, thoáng ngây người, sau đó lập tức muốn rạch tiếp, lần này bị Tây Lam Thương Khung đúng lúc ngăn cản. Tây Lam Thương Khung luôn chú ý đến Huân nhi làm sao để đứa con mình sủng nịch làm vậy, cho dù là vì y cũng không được.



“Huân nhi định làm gì? Đáp ứng phụ hoàng, không được tổn thương mình, bằng không phụ hoàng sẽ tức giận, Huân nhi. Phụ hoàng không muốn nhìn thấy ngươi bị thương, ngươi hiểu không?” Ôm chặt bé con tuyệt mỹ vào lòng, Tây Lam Thương Khung trầm thấp nói.



Dòng nhiệt ấm áp lan tràn, cơ thể không khỏi cảm thấy vô cùng cảm động. Huân nhi, ngươi vĩnh viễn thuộc về ta sao? Bé con xinh đẹp như vậy sẽ vĩnh viễn thuộc về ta, vĩnh viễn ở bên người ta sao?



“Phụ hoàng, ta thích ngươi!” Vì thế ta vĩnh viễn muốn ở cùng ngươi, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều hi vọng có phụ hoàng cùng ta vượt qua. Ôm cổ phụ hoàng, Huân nhi nhìn nam nhân tuấn mỹ nghiêm túc nói.



“Huân nhi…” Tuy biết Huân nhi nói thích bất quá chỉ là một loại tình cảm hồn nhiên mà thôi, không phải thứ mà y nghĩ tới, nhưng Tây Lam Thương Khung vẫn thực vui sướng khi nghe bé nói vậy.



Bởi vì nó đại biểu Huân nhi thực sự không muốn rời xa y, tín nhiệm y. Hiện tại trên người Huân nhi vẫn còn một tầng xa cách đối với thế sự, nhưng không còn là bé con không hề có linh hồn mà y thấy ở Liên Trì.



Trừ bỏ tất cả phòng bị, toàn tâm toàn ý không muốn xa rời mình, đây chính là Huân nhi của y a!



“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?” Vốn đang dựa vào bờ vai ấp áp, rộng lớn của phụ hoàng, cảm thụ được hạnh phúc thản nhiên, nhưng không biết vì sao phụ hoàng đột nhiên đẩy bé ra, Huân nhi không khỏi nghi hoặc hỏi. Phụ hoàng làm sao vậy?



“Huân nhi, ngươi li phụ hoàng xa một chút, bằng không phụ hoàng có thể sẽ làm tổn thương Huân nhi.” Dùng hết toàn lực đẩy Huân nhi ra khỏi người mình, Tây Lam Thương Khung cố chịu đựng cảm giác cơ thể bị xé rách từng đợt, tận lực dùng giọng điệu ôn hòa nói.
“Phụ hoàng…” Tuy chỉ là tiếng gọi khẽ, nhưng Huân nhi vẫn chú ý, phụ hoàng dường như đã dần dần tỉnh lại, mà sức mạnh quấn xung quanh cũng chậm rãi tiêu tán.



Lo lắng chạy tới bên người phụ hoàng, lần này không có bất cứ nguồn lực nào ngăn cản, Huân nhi vui sướng nâng nam nhân nằm trên mặt đất, nhìn phụ hoàng mở mắt ôn nhu nhìn mình, lệ rơi đầy mặt nhào vào vòng tay ấm áp của nam nhân.



“Huân nhi, là phụ hoàng không tốt, Huân nhi đừng khóc được không?” Nâng gương mặt ướt nước mắt, Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng lau lệ trên mặt bé, cười ôn nhu.



Tuy sắc mặt Tây Lam Thương Khung thoạt nhìn có chút tái nhợt, nhưng trên người y tựa hồ không có gì thay đổi. So với trước kia, khí thế lại càng thêm trầm ổn, khí phách, làm người ta đối mặt với y sẽ vô thức cảm thấy hoảng sợ.



“Phụ hoàng, trán của ngươi…” Huân nhi nâng đôi mắt sũng nước nhìn lên thì phát hiện trên trán phụ hoàng xuất hiện một ấn kí phức tạp. Đó là một loại ấn kí rất cổ xưa, giống như đồ đằng để bộ tộc Đế Luyện mở ra thí luyện thượng cổ, thậm chí cũng có hiệu quả tương đương.



Này biểu thị gì? Phụ hoàng vì sao lại có loại ấn kí này, còn vừa nãy, loại sức mạnh đó là sao? Huân nhi có thể cảm giác được sức mạnh này tuyệt đối không thể có trên người nhân loại bình thường. Sức mạnh cường đại làm bé cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt lại có thể xuất hiện ở nhân loại sao?



“A, là ngự ấn, phụ hoàng không biết sao lại thế này nữa, chính là vừa nãy dường như đột ngột giác ngộ ra gì đó, nhưng lại không thể nói rõ.” Xoa nhẹ ấn kí trên trán, Tây Lam Thương Khung có chút mờ mịt.



Vừa rồi y dường như đã thấy một thiếu niên rất đẹp ở sâu trong linh hồn mình. Thiếu niên đó có một mái tóc bạch kim dài chấm đất rất đẹp, trên cái cũng có ngự ấn đại biểu ngọn nguồn sức mạnh, cẳng qua ngự ấn đó hình như có hình tam lăng.



Thiếu niên có đôi tử mâu rất đẹp, cười rộ lên thì sáng ngời như nguyệt nha. Tuy Tây Lam Thương Khung chưa từng gặp người này nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã tưởng niệm đến khắc sâu vào lòng.



Hơn nữa nhìn Huân nhi bổ nhào vào lòng mình, Tây Lam Thương Khung thậm chí có thể khẳng định, thiếu niên đó chính là Huân nhi. Tuy bộ dáng cũng không giống nhau nhưng y có cảm giác như vậy.



Chẳng lẽ nó là nguyên nhân y lần đầu nhìn thấy Huân nhi đã bị hấp dẫn mãnh liệt? Rốt cuộc hết thảy là sao?