Tây Lam Yêu Ca

Chương 21 : Sáu Năm

Ngày đăng: 21:26 18/04/20


Bệ hạ, đây là đến từ quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn đại nhân cùng tài vụ đại thần Đa Lý Tư. Còn đây là tấu chương về biên chế cùng trang bị quân sự cùng huấn luyện tinh binh của Y Nặc đại nhân, bệ hạ, người xem…” Đại tổng quản hoàng cung Tang Đạt cầm hai quyển tấu chương trong tay, cung kính trình lên cho đế vương tuấn mỹ ngồi sau ngự án.



“Bệ hạ, bệ hạ!” Đợi nửa ngày cũng không thấy bệ hạ có phản ứng gì, Tang Đạt tổng quản không khỏi cẩn thận ngẩng đầu lên chăm chú nhìn bệ hạ cao cao tại thường. Lúc này mới phát hiện bệ hạ người, thế nhưng lại đang ngẩn người!



Trời ạ, thần a, đã xảy ra chuyện đại sự gì sao? Bệ hạ lạnh lùng lạnh nhạt vô tình vô tự mà hắn hầu hạ hơn hai mươi năm thế nhưng lại đang ngẩn người! Tuy từ sau khi bệ hạ gặp Cửu điện hạ đã có biến đổi rất lớn với vẻ lạnh lùng trước kia, so với trước kia nhân tính hóa hơn rất nhiều, còn biết mỉm cười ôn nhu.



Đối với người ta còn biết quan tâm chăm sóc, đương nhiên, có thể hưởng thụ đãi ngộ này từ bệ hạ chỉ có mình Cửu điện hạ xinh đẹp như tinh linh kia.



Chính là Tang đạt làm tổng quản bên cạnh bệ hạ, lại chưa từng thấy bệ hạ uy nghiêm tuấn mỹ có biểu tình thế này. Hay là, kì thực bệ hạ từng có mà hắn chưa thấy qua? Bất quá, mặc kệ là tình huống nào, có thể làm bệ hạ nghĩ tới xuất thần, kia đối với Tang Đạt chính là đại sự.



“Bệ hạ!” Tang Đạt nhìn đế vương tuấn mỹ trước mắt, lại nhỏ giọng gọi. Hắn không dám lớn tiếng, bằng không lát nữa người không hay ho chính là mình.



Nhìn dung mạo tuấn mỹ của bệ hạ, Tang Đạt không thể không khỏi cảm thán: bệ hạ đã sắp bốn mươi đi, nhưng bề ngoài vẫn tuấn mỹ trẻ tuổi hệt như bộ dáng lúc hai bảy, hai tám tuổi, tuyệt đối không tìm thấy chút dấu vết năm tháng trên người y.



Loại thời gian ngừng đọng này từ khi nào xuất hiện trên người bệ hạ? Tang Đạt tổng quản không rõ. Nhưng hắn vô tình phát hiện đã qua sáu năm, nhưng bệ hạ vẫn có bộ dáng hệt như vài năm trước, cho tới giờ vẫn chưa từng biến đổi, Tang Đạt tổng quản cuối cùng chậm rãi nhớ lại những chuyện phát sinh mấy năm qua.



Dung mạo bệ hạ không hề biến hóa, vẫn duy trì bộ dáng lúc y còn trẻ tuổi nhất, hình như từ sau khi buổi tiệc sau nghi thức chính danh của Cửu điện hạ, Đông Lăng Tam hoàng tử kia hiến một thanh thần khí cho bệ hạ đi.



Tuy sự thực chứng minh vũ khí của đại thần cường đại thời viễn cổ kia quả thật là thần khí, hơn nữa bệ hạ tựa hồ cũng rất thích thanh kiếm kia. Bất quá Tang Đạt tổng quản khó hiểu là, thanh thần khí được Đông Lăng hiến cho bệ hạ sáu năm trước, vì sao Cửu điện hạ lúc đó chỉ là một đứa nhỏ yếu ớt cư nhiên lại có thể cầm lấy nó?



Phải biết lúc ấy hắn phải dùng hết sức bình sinh mới có thể làm ra vẻ tình tĩnh mà cầm thanh kiếm kia a! Mà Cửu điện hả chỉ một tay liền nhấc lên được. Bàn tay nhỏ bé trắng ngoãn kia vừa nhìn đã biết quen sống an nhàn sung sướng, làm người ta chỉ muốn hung hăng cắn một ngụm.


Nam tử cả người hệt như chìm vào bóng đêm, trên mặt còn đeo chiếc mặt nạ làm người ta có cảm giác mơ hồ không rõ, che khuất phần lớn gương mặt, chỉ lộ ra phần cằm.



Đây là Nha, người vẫn luôn âm thầm nghe lệnh phụ hoàng? Huân nhi chăm chú nhìn nam tử cả người chìm trong bóng tối kia, trong lòng khẳng định gật đầu. Theo hơi thở trên thân người này, Huân nhi biết hắn quả thật chính là người bí ẩn bé cảm giác được ở bên cạnh phụ hoàng.



Tuy Huân nhi luôn cảm giác bên người phụ hoàng có người như vậy, nhưng đâu là lần đầu tiên thấy hắn xuất hiện trước mắt mình, Huân nhi tự nhiên có chút tò mò. Dù sao nhìn dáng vẻ của hắn, Huân nhi không khỏi nhớ tới Hắc Nguyệt ở bộ tộc Đế Luyện kiếp trước.



Hắc Nguyệt, cũng là ám ảnh của tộc trưởng a!



“Bệ hạ, người, Nha đã mang tới.” Hắc y nam tử cung kính quỳ một gối trên mặt đất, tuy trả lời câu hỏi của đế vương nhưng âm thanh truyền tới không có chút dao động nào. Sau đó không biết hắn làm thủ thế gì đó với phía sau, một thiếu niên thân thể thoạt nhìn rất gầy yếu đột nhiên xuất hiện.



Hiện giờ đang quỳ gối phía sau Nha.



Thiếu niên tuy cũng một thân hắc y, nhưng so với Nha thì làm người ta có cảm giác hắn đang hoảng hốt. Dù sao người ở đây, bất luận là người thống trị Tây Lam, hay Huân Nhi từng trải qua huyết trì ở bộ tộc Đế Luyện đều làm người ta có cảm giác bản nhân bị vùi lấp.



Màu đen tĩnh mịch như đêm tối cũng không có nhiều cảm giác.



“Phụ hoàng, hắn chính là lễ vật?” Thiếu niên quay đầu nhịn nam nhân đang ôm mình ở phía sau, khó hiểu hỏi. Nhìn nam nhân mỉm cười gật đầu khẳng định, Huân nhi lại càng nghi hoặc hơn, phụ hoàng vì sao lại muốn tặng một thiếu niên cho mình? Hơn nữa trên người thiếu niên này bé lại cảm thấy có chút quen thuộc.



“Ngẩng đầu lên!”



Âm thanh thanh thúy lại cao ngạo ra lệnh cho thiếu niên đang quỳ gối bên kia. Lúc thiếu niên nâng gương mặt vẫn cúi thấp nãy giờ, Huân nhi lẳng lặng nhìn hắn, lại phát hiện mình thật ra không biết thiếu niên này. Nhưng vì sao lại có cảm giác mình đã gặp qua ở đâu rồi?