Tây Lam Yêu Ca

Chương 228 : Nhiễu Chỉ Nhu

Ngày đăng: 21:26 18/04/20


Hoắc Đặc Lý đạo sư tuy giọng điệu hơi đáng sợ một chút, bất quá Huân nhi không thể không thừa nhận lớp của hắn rất thú vị, không chỉ làm Huân nhi học hỏi được rất nhiều kiến thức, hơn nữa đối với các quốc gia trên Thương Lam đại lục, Hoắc Đặc Lý đạo sư tựa hồ cũng rất quen thuộc, đặc biệt là Đông Lăng.



Nghe nói Hoắc Đặc Lý đạo sư hiện tại đang si mê nền gia chính thượng cổ của Đông Lăng quốc. Nhân dịp kì nghỉ của Tây Diệp La học viện, Hoắc Đặc Lý đạo sư rất ư là phóng khoáng cùng kích động tới Đông Lăng gián điệp một phen. Mặc dù có thu hoạch gì hay không mọi người không biết được, bất quá nhìn bộ dáng tinh thần phấn chấn của đạo sư lúc này, hẳn là không phải tay không quay về.



Chưa từng tới học viện nên Huân nhi học tập rất nghiêm túc, tuy Hoắc Đặc Lý đạo sư giảng chỉ là những tri thức lý luận, nhưng nó cũng là những tri thức Huân nhi cần hiểu biết nhất.



Huân nhi có được khế ước với nguyên tố thượng cổ, không chút cố sức cũng có thể xuất ra cấm chú có lực phá hoại cường đại kinh người, làm xung quanh trong nháy mắt bị cắt vụn, ngay cả một ngọn cỏ cũng không lưu lại. Nhưng về phương diện lý luận thì bé vẫn không hiểu.



Đến Tây Diệp La học viện là một cơ hội học tập, không phải sao? Này cũng là suy nghĩ của phụ hoàng đi. Nhất là, phụ hoàng thế nhưng bỏ xuống hết thảy chính vụ bồi mình tới nơi này không khỏi làm tâm linh bé nảy lên một cỗ ấm áp.



“Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi. Đúng rồi, bọn nhỏ thân ái của ta, hôm nay là ngày chào đón tân sinh, để các ngươi thoải mái chọn lựa khóa nghiệp mình cảm thấy hứng thú, đạo sư ta sẽ không quấy rầy các ngươi a.”



Hoắc Đặc Lý đạo sư vô cùng tiêu sái phiêu phiêu rời đi, lưu lại mọi người có chút ngây ngốc trong phòng, sau đó chính là một trận đàm luận náo động. Thuận tiện ánh mắt cũng không quên lướt về phía Huân nhi, muốn xem xem thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia sẽ chọn lựa thế nào, sau đó bọn họ mới quyết định xem mính có nên vì tiếp cận mỹ nhân mà đầu nhập vào cùng nhóm đạo sư hay không.



Bất quá rất nhanh bọn họ phát hiện, tuyệt mỹ thiếu niên tồn tại như thiên thần trong lòng bọn họ thế nhưng bị nam nhân tuấn mỹ cao lớn bên cạnh chiếm lấy, sau đó không chút do dự rời đi. Nháy mắt, trái tim của nhóm thiếu niên bể thành mảnh vụn.



Mà Huân nhi sau khi cùng phụ hoàng rời đi, lại rất vui thích đón nhận bàn tay to của phụ hoàng dắt mình đi, một đường đi dạo trong học viện Tây Diệp La náo nhiệt. Mà phía sau chính là thiếu niên Phong Diệp đáng yêu đang đuổi theo, ngay cả Phong Vô Kỳ cũng bị kéo đi cùng.



“Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, các ngươi từ từ chờ ta a, đại ca, ngươi cũng đi nhanh chút nào, bằng không lạc mất nhóm Huân nhi biểu đệ bây giờ a.”



Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung quay đầu lại liền thấy thiếu niên thở hổn hển chạy tới.



“Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, các ngươi định chọn khóa nghiệp nào?” Đi tới trước mặt tuyệt mỹ thiếu niên, Phong diệp không khỏi híp mắt cười tủm tỉm, hiếu kì hỏi.



Tuy vừa rồi có rất nhiều người chặn Phong Diệp lại muốn hối lộ, uy hiếp, đe dọa đủ kiểu, bất quá thiếu niên tuyệt đối tuyệt đối hỏi vì mình hiếu kì mà thôi, chẳng qua cũng thuận tiện trợ giúp để biểu đạt tình hữu nghị với đồng học một chút.


Mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe ‘beng’ một tiếng thanh thúy, kiếm hủy nhân vong, xương sườn người nọ bị đập gãy vài cái, còn bị đánh bay ra ngoài, lưng đập vào cột nhà, phun ra một ngụm máu.



Hết thảy chỉ phát sinh trong khoảnh khắc, chỉ một chiêu, người đánh lén trọng thương, mà mọi người rốt cục cũng nhìn rõ người xông vào Tê Hoàng uyển muốn đánh lén là ai, đó là một thanh niên anh tuấn, tuy bộ dáng hiện tại có chút chật vật, bất quá vẫn không giảm đi bộ dáng lông bông vốn có.



Chính là lúc này, thanh niên hiển nhiên có chút không thể tiếp nhận sự thật mình bị đánh bại chỉ trong một chiêu, biểu tình ngây ngốc nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tây Lam Thương Khung. Mà Tây Lam Thương Khung nhìn về phía thanh niên đám tổn thương Huân nhi của y, ánh mắt tràn ngập lãnh liệt.



Ngay lúc vì việc này mà có được một khắc yên tĩnh hiếm có, Huân nhi lại đột nhiên nghe thấy Phong Diệp biểu ca thét lên một tiếng, sau đó lăn xăn chạy tới trước mặt thanh niên nọ, chà chà vết thương trên ngực hắn: “Sao ngươi lại ở trong này? A, ngươi bị thương!”



“Khụ khụ vô nghĩa, ngươi không thấy ta hộc máu sao? Còn nữa, ngươi chà trúng miệng vệt thương của ta.” Thanh niên hiển nhiên rất phẫn nộ muốn hất văng bàn tay đang chà chà trên ngực mình của Phong Diệp, bất đắc dĩ thân thể tựa hồ bị thương quá nặng, vô lực phản kháng.



“Ngươi bị thương, làm sao vây giờ a! Làm sao bây giờ? Ói ra thiệt nhiều máu, làm dơ hết phòng ở của Huân nhi, nghe nói Tiểu Di Tử hôm nay không khỏe, không thể quét dọn được a!” Bộ dáng Phong Diệp hiển nhiên rất buồn rầu, nhưng thanh niên nghe thấy những lời này của Phong Diệp thì không khỏi khó thở công tâm, lại phun ra một bụm máu.



Mà lúc này, bên người Phong Diệp đột nhiên có một bàn tay trắng nõn bóng loáng vươn tới, trong tay là một viên thuốc đen ngòm, Phong Diệp quay đầu lại liền nhìn thấy là Huân nhi biểu đệ, vì thế cao hứng nhận lấy viên thuốc, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay, không cho thanh niên có cơ hội đổi ý nhét vào miệng đối phương, buộc hắn nuốt xuống.



“Khụ khụ, ngươi cho ta ăn cái gì đó? Thanh niên hoảng sợ trợn to mắt, nhìn thiếu niên cười rất ư quỷ dị trước mặt, mặt lủi lên một tầng đen xì.



“Ngạch, hình như gọi là ‘Nhiễu Chỉ Nhu’, do người chiêu mộ của xã đoàn Hắc Dạ Đích Kích Tình cho ta a, hình như tốt lắm, người khác có ngàn vàng cũng không mua được a.”



Huân nhi nghiêng đầu giải thích, tuy bé cũng không tin tưởng viên dược đen thui này có điểm gì tốt, cứ để tên đột nhiên xông vào này ăn thử là biết có tác dụng gì.



Huân nhi chuyên chú quan sát phản ứng của thanh niên, lúc người nọ nghe thấy cái tên ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ cùng ‘Hắc Dạ Đích Kích Tình’ thì biểu tình trở nên muôn màu muôn vẻ, phỏng chừng nếu không phải bản thân đang bị trọng thương cả người vô lực, hắn đã bóp chết hai tai họa này.



“Ngươi… ngươi…. ngươi có biết ‘Nhiễu Chỉ Nhu’ là cái gì không a, thế nhưng lại cho ta ăn bậy bạ. Đó là xuân dược, xuân dược a, ngươi… ngươi… ta bóp chết ngươi…”