Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 837 : Mỹ nam tử tuyệt thế

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


" hí hí hí! "



Ngựa Ô Chuy hí vang, không ngừng vung vẩy móng trước, có vẻ xao động

bất an. Vương Xán đưa tay vỗ nhẹ lưng ngựa, ngựa Ô Chuy lập tức yên tĩnh trở lại.



Trên mặt Điển Vi đầy vẻ lo lắng, trong lòng có chút sốt ruột. Hắn giục

ngựa muốn xông lên bảo vệ Vương Xán, lại nhìn thấy Vương Xán đột nhiên

giơ tay phải lên, quơ quơ, ý bảo hắn không nên vọng động. Trong lòng

Điển Vi vô cùng lo lắng, mở to hai mắt, hung hăng trợn mắt nhìn nam tử

đeo mặt nạ, trong lòng tự nhủ người này thật đáng chết!



Trong chiến trường, người đeo mặt nạ trầm giọng nói: "Thục vương, ngươi chính là thân thể ngàn vàng, liền xúc động cỡi ngựa chạy ra như vậy,

chẳng lẽ không sợ mỗ gia một đao giết chết ngươi. Trên chiến trường đao

kiếm vô tình, bị giết liền thành hư không rồi".



Trong giọng nói, lộ ra tự tin vô hạn, đồng thời lại đang trào phúng Vương Xán.



Hắn cưỡi trên chiến mã, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như có mười phần chắc chắn sẽ giết được Vương Xán, khiến Vương Xán đổ máu đương tràng.



Vương Xán hừ một tiếng, biểu lộ nghiêm túc nói: "ngươi sống ở Tây Vực,

không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, biển sâu bao nhiêu,

giống với Dạ Lang vương phía nam, mười phần tự đại ngông cuồng, là điển

hình của ếch ngồi đáy giếng".



Ngôn từ sắc bén, không nhượng bộ nửa bước.



Thiên hạ hiện giờ vô chủ, Vương Xán chiếm được Ích Châu cùng Quan Trung, quyền nghiêng một phương.



Vương Xán cũng không phải là thư sinh văn nhược, hắn là từ tiểu binh mà bò lên từng bước một. Không chỉ như thế, võ nghệ của Vương Xán cũng

mạnh mẽ vô cùng, chỉ là dưới trướng hắn văn võ đông đảo, hơn nữa lại ở

địa vị cao, không thể lần nào cũng đều làm gương cho binh sĩ, cho nên

rất ít khi động thủ. Nhưng mà, Vương Xán không ra tay, cũng không chứng

tỏ võ nghệ của Vương Xán yếu kém.



Người đeo mặt nạ mở miệng uy hiếp Vương Xán, nhưng Vương Xán lại không chút nhượng bộ.



Chiến trường chém giết một chọi một, ai sợ ai chứ?



Người đeo mặt nạ nghe thấy lời của Vương Xán, sửng sốt một lát, chợt cười ha hả.



Trong tiếng cười, mang theo trào phúng nồng đậm, hơn nữa vô cùng xem

thường Vương Xán. Bản thân người đeo mặt nạ là cao thủ võ nghệ tinh xảo, nghe Vương Xán nói hắn là người tự cao tự đại, đột nhiên cảm giác được

Vương Xán mới là người tự cao tự đại chân chính. Có câu mỗi nghề đều có

chuyên công, nếu luận về thống trị thiên hạ, người đeo mặt nạ nhất định

sẽ kém Vương Xán, nhưng luận về võ nghệ bản thân, hắn chưa từng sợ qua

ai?


lập tức truy cùng đuổi tận, giết về phía người đeo mặt nạ liên tục không ngừng.



" vù! Vù! "



Lưỡi đao vạch phá không khí, bổ ra rất nhanh.



Mỗi một đao, đều lực lượng mười phần, vô cùng bá đạo.



Vương Xán biết nhược điểm của bản thân, nên cứ bức thẳng đến cứng đối

cứng với người đeo mặt nạ. Cứ như vậy, sau khi binh khí hai người va

chạm liên tục không ngừng, Vương Xán đã nghe thấy trên chiến đao của đối phương truyền đến tiếng rắc rắc. Rất hiển nhiên, đao của Vương Xán

chiếm được ưu thế, đã bổ đao của người đeo mặt nạ đao nứt.



Nếu cứ tiếp tục như vậy, chuôi đao này chắc chắn bị Vương Xán chém đứt.



Lúc này, trong lòng người đeo mặt nạ phát khổ, không ngờ Vương Xán lại thâm tàng bất lộ, lợi hại như thế.



Vương Xán cũng mặc kệ trong lòng người đeo mặt nạ nghĩ cái gì, chỉ để ý truy cùng đuổi tận, hết đao này tới đao khác giết qua liên miên không

dứt. Phương thức như vậy liền giống như là lái một cỗ xe tăng lớn ở trên đường, mặc kệ phía trước có chướng ngại ngại, trực tiếp đụng quá là

được, tất cả những thứ ngăn cản đều là giấy, không thể nào ngăn cản.



Vương Xán chính là như vậy, đao đao trí mạng, không thể ngăn cản, bắt người đeo mặt nạ phải cứng đối cứng.



" vù! "



Vương Xán đột nhiên nắm được cơ hội, thừa dịp thân thể người đeo mặt nạ tránh sang phải, gọt ra một đao như thiểm điện, gọt về phía cổ của

người đeo mặt nạ.



" Rắc rắc! "



Lưỡi đao không hề gọt đến cổ, lại gọt trúng mặt nạ, gọt sạch mặt nạ trên mặt người đeo mặt nạ.



Sau khi mặt nạ rơi xuống, người đeo mặt nạ thoáng cái lộ ra khuôn mặt

thật. Phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy bộ dạng của người này tuấn mỹ như

ngọc, mặt trắng không râu, môi hồng răng trắng, con mắt trong veo, quả

nhiên là tuấn mỹ vô cùng. Nếu không có hầu kết ở chỗ cổ, Vương Xán sẽ

tưởng rằng đây là một nữ nhân, chứ không phải là nam nhân.



Một nam nhân, tướng mạo đẹp như thế, chẳng trách phải đeo mặt nạ.



Trong nháy mắt Vương Xán chần chờ, người này thoáng cái né tránh, tránh bị Vương Xán đuổi theo đánh.



" ơ, đúng là Dương A Nhược? "



Lúc người đeo mặt nạ giục ngựa né tránh, giọng ồm ồm của Điển Vi từ sau lưng Vương Xán truyền tới. Điển Vi lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin.