Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 844 : Mã Đằng tìm tai vạ

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Mã Đằng sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ từng oán hận một người như thế.



Người này không phải là Vương Xán, mà trái lại là Điển Vi.



Đến bây giờ, soái kỳ của hắn đã là lần thứ ba bị chặt đứt. Không chỉ

như thế, Điển Vi còn không kín miệng, trợn mắt nói láo, la to là hắn bị

giết chết rồi. Điển Vi mặt dày như thế, khiến Mã Đằng tức giận triệt để

rồi. Điển Vi chém đứt soái kỳ đại biểu cho Mã Đằng, cũng đã chém đứt hy

vọng thắng lợi của Mã Đằng, cho nên Mã Đằng mới nóng nảy như thế.



Hắn nhìn Điển Vi trừng trừng, con mắt dần dần biến thành máu đỏ.



Đôi đồng tử, lộ ra quang mang khát máu.



" a!! "



Mã Đằng ngửa mặt lên trời gào thét, giống như một con cọp mẹ vừa sinh

ra đứa con lại phát hiện đứa con bị đoạt đi rồi, trong thanh âm tràn

ngập đau thương vô cùng vô tận. Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm

chính Điển Vi đang từ từ chạy tới, tay phải nắm chặt trường thương,

chuẩn bị xử lý Điển Vi, báo thù rửa hận.



Tướng lãnh chung quanh thấy Mã Đằng ngửa mặt lên trời rít gào, cũng đều cắn chặt răng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn uất. Điển Vi hạ nhục Mã Đằng như

vậy, khiến bọn họ cũng cảm thấy vô cùng khuất nhục.



Có câu chủ nhục thần lo, Mã Đằng lần lượt bị Điển Vi làm nhục, khiến bọn họ cũng đồng cảm theo.



Không đợi Mã Đằng giết về phía Điển Vi, tiểu giáo, thiên tướng, tướng

quân chung quanh đều rống to gào to, giục ngựa xông tới, muốn giết chết

Điển Vi thay Mã Đằng, báo thù rửa hận thay Mã Đằng.



Trong thế lực của Tây Lương, Mã Đằng và Hàn Toại là hai đại quân phiệt hoàn toàn xứng đáng.



Hai người hàng năm đều sống ở Tây Lương, đều có được uy vọng rất cao.



Nhưng, Hàn Toại tính cách thâm trầm, lòng dạ sâu độc hơn, hơn nữa thủ

đoạn càng âm tàn độc ác, như là một con độc xà. So với Hàn Toại, Mã Đằng lại hào sảng hào phóng, đối đãi cấp dưới cũng vô cùng hậu hĩnh, khiến

cấp dưới cam nguyện cống hiến. Tính cách như vậy, mới khiến cho Mã Đằng ở đất Tây Lương nhỏ nhoi, cũng có vô số người nguyện ý hiệu lực cho Mã

Đằng, nguyện ý chịu chết vì Mã Đằng.



Vì vậy, cả đám Giáo úy, thiên tướng, tướng quân đều cầm vũ khí giết lên.



Điển Vi thấy một đám người giết qua, không chút sợ hãi.



Hắn giết chính đang hăng say, hưng phấn vô cùng, Điển Vi cũng mặc kệ
Đây là đánh giá trực quan của Mã Đằng đối với Điển Vi.



Trong nháy mắt va chạm với Điển Vi, Mã Đằng cảm giác hai tay của mình tê dại đau đớn, vô cùng khó chịu.



Đang lúc trong lòng Mã Đằng kinh hãi, đại kích trong tay Điển Vi đã

quét tới. Lưỡi kích sắc bén nhắm ngay lồng ngực của Mã Đằng, nếu Mã Đằng ngồi trên lưng ngựa bất động, chắc chắn sẽ bị lưỡi kích gọt trong. Rơi

vào đường cùng, hai chân của Mã Đằng kẹp sát bụng ngựa, thân thể nằm

ngửa ra sau, sau đó thúc giục chiến mã chạy trốn, mới có thể tránh thoát đại kích của Điển Vi.



Điển Vi muốn giết Mã Đằng lập công, nên không thể nào để mặc Mã Đằng trốn vào trong quân.



Hắn quay đầu ngựa, lập tức giết về phía Mã Đằng chạy trốn.



Mã Đằng sau khi né tránh Thiết kích của Điển Vi, trong nháy mắt lại từ trên chiến mã ngồi dậy.



Chợt, Mã Đằng cũng xách thương giết về phía Điển Vi. Hắn sẽ không vì

yếu hơn Điển Vi, mà không dám giao thủ với Điển Vi, ngược lại nhanh

chóng phát khởi công kích. Lúc Mã Đằng còn chưa tiếp cận Điển Vi, cán

thương lay động không ngừng, mũi thương giật giật. Mũi thương bén nhọn

huyễn hóa ra từng đóa thương hoa trên không trung, khiến người ta hoa

mắt, không thấy rõ rốt cuộc chỗ nào mới là mũi thương của Mã Đằng.



Điển Vi thấy Mã Đằng chủ động giết qua, mừng rỡ trong lòng.



Hắn không sợ Mã Đằng điên cuồng, ngược lại sợ Mã Đằng làm con rùa đen rút đầu trốn đi.



Điển Vi nhìn Mã Đằng, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười khinh

thường, căn bản không hề để Mã Đằng vào trong mắt. Điển Vi hét lớn một

tiếng, đề khởi lực lượng. Lúc này đây, hai mắt Điển Vi trợn lên, cắn

chặt răng, râu hùm dưới hàm chuẩn bị dựng đứng, cả người giống như ma

thần hàng lâm, uy phong hiển hách. Đúng vào lúc này, Điển Vi vung Thiết

kích, đập về phía trường thương của Mã Đằng.



Một kích chém ra, vô số thương hoa bỗng nhiên tản đi.



Thiết kích va chạm với trường thương, trường thương trực tiếp văng ra ngoài.



Mã Đằng ngồi trên lưng ngựa cũng lung lay sắp ngã, bàn tay nắm thương

rỉ máu tươi, đau đớn không thôi. Mã Đằng kêu thảm một tiếng, biểu lộ

trên mặt vì sự đau đớn của bàn tay mà trở nên dữ tợn.



Nhưng mà, Điển Vi không vì vậy mà có chút nhân từ nào.



Hắn đập văng trường thương của Mã Đằng, tay trái cầm Thiết kích nhanh chóng chém ra, đập tới bên hông của Mã Đằng.