Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 849 : Trận chiến cuối cùng

Ngày đăng: 20:30 18/04/20


Mã Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, xách thương nghênh về phía Lã Mông. Hắn lay vội cán thương, mũi thương lắc lư, lóe ra từng

điểm sáng lạnh, giống như thực giống như hư, khiến người ta khó lòng

phòng bị.



Một thanh đại thương, bao trùm lấy Lã Mông.



Lã Mông thấy thương lớn giết tới, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười khinh thường.



Khí thế của Mã Đằng đã suy, đã là mặt trời lặn về phía tây, không thể

nào xoay chuyển cục diện. Lã Mông xách đao nhanh chóng phóng về phía Mã

Đằng, bổ xuống một đao, phá khai vô số thương ảnh, va chạm với trường

thương của Mã Đằng. Mã Đằng không hổ là người kinh nghiệm lão đạo, cán

thương run lên, nhanh chóng hóa giải lực lượng quấn trên trường đao của

Lã Mông, cán thương run lên, lần nữa đâm về phía Lã Mông.



Cán thương như du long, mũi thương như độc xà nhả độc, quả nhiên là lợi hại vô cùng.



Đáng tiếc, ở trong mắt Lã Mông đều là hư vọng.



Hắn vung trường đao, dễ dàng ngăn trở đại thương đâm tới, không có chút áp lực.



Đôi mắt Lã Mông nheo lại, trong mắt lóe ra từng đạo tinh mang, suy nghĩ kế sách ứng phó. Bỗng dưng, ánh mắt hắn sáng lên, đã có chủ ý. Trong

khoảnh khắc, trường đao tâm tùy ý chuyển, đao pháp trong tay đột nhiên ở trong thế công sắc bén của Mã Đằng trở nên mất trật tự. Mắt thấy trường thương của Mã Đằng đâm tới, Lã Mông tựa hồ không thể ngăn chặn, không

ngờ liên tiếp lui về sau.



Mã Đằng giết đến độ cao hứng, không ngừng bức về phía Lã Mông.



Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm chịu chết, liền liều mạng chém giết, muốn chém chết Đại tướng tâm phúc của Vương Xán.



" vù! Vù! "



Mũi thương quanh quẩn trên không trung, tựa hồ là hóa thành một con

giao long màu trắng bạc, giương nanh múa vuốt phóng về phía Lã Mông, thế công sắc bén như thế, khiến nhãn tình người ta sáng lên.



Bên cạnh, Điển Mãn thấy Lã Mông bị Mã Đằng khiến liên tiếp lui về sau, lông mày liền nhíu lại.



Nếu hắn đối mặt với Mã Đằng, chỉ hai chùy liền đập văng Mã Đằng, mà Lã

Mông thì không kém gì hắn, làm sao có thể không địch lại chứ?



Hoàng Tự thấy vậy, lúc vung đao chém giết liền trầm tư, rồi lập tức nở nụ cười.



Lúc Mã Đằng tranh đấu với Lã Mông, khí thế của Mã Đằng như cầu vồng,

cán thương như du long, bá đạo mà hung mãnh, quả nhiên là lợi hại vô

cùng. Đối mặt với thế công của Mã Đằng, Lã Mông giống như không địch lại Mã Đằng thật, không ngờ ngược lại buông lỏng trường đao lui về sau rất

nhanh.



" xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt! "


Ngày xưa, Lã Mông đã từng bị một kích của Lã Bố làm trọng thương, khiến hắn dưỡng thương gần hai tháng. Bây giờ, hắn đã có đủ năng lực bảo vệ

mình, võ nghệ đã càng ngày càng thuần thục.



Lã Mông không kịp có quá nhiều cảm khái, hét lớn: "Mã Đằng đã chết, người đầu hàng không giết! "



Mã Đằng đứng ở trên sườn núi, rất nhiều binh sĩ đều có thể thấy được.



Sauk hi Mã Đằng bị giết, binh sĩ phụ cận nhìn thấy đầu tiên. Bọn họ

hoang mang lo sợ, trong lòng luống cuống vô cùng. Lúc Mã Đằng còn sống,

trong lòng bọn binh sĩ có một điểm tựa, có một người tâm phúc, nhưng sau khi Mã Đằng bị giết, sự kiên trì trong lòng binh sĩ lập tức sụp đổ.

Theo tiếng nói của Lã Mông vang lên, binh sĩ chung quanh Mã Đằng dẫn đầu ném vũ khí xuống đầu hàng.



Giống như cơn sóng, binh sĩ đầu hàng lan dần ra ngoài, càng ngày càng nhiều.



Mặc dù binh sĩ đã đầu hàng, nhưng tướng lãnh vẫn còn đang tử chiến.



Những tướng lãnh kia đều tử trung với Mã Đằng, thấy Mã Đằng bị Lã Mông

giết chết, đều liều mạng giết về phía Lã Mông, muốn báo thù cho Mã Đằng. Nhưng mà, Lã Mông cầm một thanh trường đao, hung hãn bá đạo, bổ ra hết

đao này tới đao khác, giết chết cả đám tướng lãnh xông lên. Hơn nữa bên

cạnh còn có Điển Mãn cùng Hoàng Tự, hai người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại tướng lãnh cùng sĩ binh giết đi, giống như cắt dưa thái rau, thoải

mái tùy ý.



Vương Xán mang binh giết, bắt đầu cục diện càn quét.



Bởi vì đại quân của Mã Đằng bắt đầu đầu hàng, tốc độ Vương Xán dẫn người người đi tới cũng nhanh hơn.



Không lâu sau, Vương Xán đã đi tới trước mặt Lã Mông.



Hắn nhìn thi thể Mã Đằng trên mặt đất, căn dặn: "Sơn Quân, bảo binh sĩ

thu thi thể Mã Đằng lại. Mặc dù hắn là kẻ địch, nhưng dù gì cũng là một

đại hào kiệt, không thể phơi thây nơi hoang dã ".



" dạ! "



Điển Vi đáp ứng, lập tức căn dặn binh sĩ thi hành mệnh lệnh.



Lúc này, Lã Mông liền can ngăn: "chủ công, Mã Đằng cản hậu, huynh đệ Mã Siêu đã mang binh trốn vào trong núi, phải nhanh chóng đuổi theo mới

được, bằng không đợi huynh đệ Mã thị chạy xa, tất cả đều ẩn nấp, liền

khó có thể diệt cỏ tận gốc".



Vương Xán gật đầu nói: "Được, ngươi mang binh tiến vào rừng sâu, áp chế bọn người Mã Siêu ".



" dạ! "



Lã Mông vẻ mặt nghiêm túc, ôm quyền trả lời. Hắn xoay người rời đi,

triệu tập Điển Mãn cùng Hoàng Tự, ba người mang theo binh sĩ nhanh chóng xâm nhập vào rừng sâu, chạy lên trên núi.