Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 980 : Cản đường giựt tiền sao?

Ngày đăng: 20:33 18/04/20


Vương Xán vừa cười vừa nói: "ta biết bọn họ là ai, được lắm, Lưu Tân thật đúng là bá đạo ngang ngược, còn dám động thủ ở ngoài thành Tương Dương.



Thu thập Đỗ Tập ngay lúc này, chính là ở ngay đầu sóng ngọn gió! Có điều Lưu Tân ác độc một chút, lại cho chúng ta cơ hội, đến lúc đó cứu được Đỗ Tập, càng nắm chắc kéo được Đỗ Tập lên thuyền".



Điển Vi thiếu hứng thú mà nói: "chủ công, dưới núi đều là mấy người trình độ thấp, tùy ý phái mấy binh sĩ liền có thể giải quyết. Không có chuyện ta, đi tuần núi đây".



Đối với người dưới núi, Điển Vi không có nổi nửa điểm hứng thú, trực tiếp xoay người rời đi.



Sử A thấy vậy, trong lòng tự nhủ Điển Vi thật lợi hại.



Nếu người nói chuyện là hắn, chắc chắn không dám nói như vậy với Vương Xán.



Vương Xán nhìn về phía Sử A, căn dặn: "Sử A, binh sĩ nấp trong núi không nên bạo lộ, ngươi am hiểu kiếm thuật, liền giả bộ là kiếm khách du sơn ngoạn thủy, phát hiện Đỗ Tập bị vây, đánh đuổi những người kia đi, không nên đánh chết người, để tránh tạo ra phân tranh không cần thiết".



" dạ! "



Sử A gật đầu đáp ứng, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang.



...



Sau khi Đỗ Tập rời khỏi thành Tương Dương, không đi bộ, mà lại mướn một chiếc xe ngựa.



Lúc Đỗ Tập ở lại thành Tương Dương, là ở trạm dịch miễn phí, hoặc là Lưu Biểu an bài chỗ ở, không cần về nhà. Nhưng Lưu Biểu trục xuất hắn ra khỏi thành Tương Dương, Đỗ Tập liền không thể không trở về.



Đỗ gia mới đến, không quyền không thế, cũng không có một chút căn cơ nào, không thể nào đặt chân ở thành Tương Dương.



Bởi vậy, chỗ đặt chân của Đỗ gia có hơi xa, đặt chân ở phía đôngLộc Môn sơn.



Lộc Môn sơn cách thành Tương Dương lộ trình chừng 15km, ngồi xe ngựa cần vài canh giờ. Hơn nữa lúc Đỗ Tập rời khỏi thành Tương Dương đã là buổi chiều, ngồi xe ngựa đến Lộc Môn sơn cũng đã là chạng vạng tối.



Trời dần tối, xa phu đánh xe biết thời gian cấp bách, cố gắng giơ roi thúc giục con ngựa đi đường.



Trong xe ngựa, Đỗ Tập ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.




Xem tiền tài như cặn bã, không hổ là danh sĩ.



Hai mươi gia đinh này kính ngưỡng Đỗ Tập, nhưng bọn họ đều đã nhận được mệnh lệnh, không dám vi phạm mệnh lệnh của Lưu Tân. Sau khi bọn họ nhặt tiền tài lên, vẫn vây Đỗ Tập cùng xa phu lại, không có ý thả người rời đi.



Trong đó tráng hán vẻ mặt dữ tợn nghiêm nghị quát: "Đỗ Tập, ngươi có cho tiền cũng sẽ bị đánh, nể mặt ngươi sảng khoái như vậy, chúng ta sẽ nhẹ tay một chút, sẽ không hạ tử thủ". Người nọ là thủ lĩnh của gia đinh, hắn nói ra lời này, là đã cho Đỗ Tập mặt mũi nhất định, nếu không đem Đỗ Tập đánh chết, cũng phải đánh cho tàn phế.



Đỗ Tập thở dài một tiếng, nói: "Người các người muốn đánh chính là ta, xin các ngươi để ông ta rời đi, ông ta là người vô tội".



Thủ lĩnh gia đinh nghe xong lời của Đỗ Tập, càng thêm kính trọng.



Lúc này còn nghĩ đến người khác, rất giỏi.



Tuy hắn là người lỗ mãng, nhưng trong xương cũng có tâm huyết, cũng có trung nghĩa.



Chỉ là hắn cũng phải xin cơm ăn, phải phục tùng mệnh lệnh của Lưu Tân. Thủ lĩnh gia đinh có cảm giác không tệ với Đỗ Tập, nhìn phu xe, quát: "mau cút, nếu không ngay cả ngươi cũng đánh đó". Phu xe cảm kích nhìn Đỗ Tập một cái, lắc đầu thở dài một tiếng, đánh xe ngựa rời đi, biến mất trong tầm mắt.



Trong núi rừng, Sử A nhìn phu xe rời đi, vội nói: "chủ công, gần được rồi nhỉ".



Vương Xán bấm đúng giờ, căn dặn: "đi thôi".



Sử A đứng lên, đi xuống núi. Lúc này, thủ lĩnh chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh, mỗ gia cũng phụng mệnh làm việc, không thể trái lệnh, đắc tội".



Đối với Đỗ Tập, thủ lĩnh rất bội phục.



Nhưng hắn lại không thể không ra tay, hắn vung tay lên, quát: "Lên! "



Mười chín người, tất cả đều ùa lên.



Đang lúc mười chín gia đinh xông lên, Sử A đi tới, lớn tiếng nói: "ôi, ban ngày ban mặt, các người lại bao vây người ta lại, chẳng lẽ là định cản đường giựt tiền sao? "



Thanh âm của Sử A lười biếng, rất uể oải.