Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 14 : Làm điều xấu ắt gặp quả báo

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Nếu coi dãy bàn cuối là một đường thẳng, tớ và Cún là hai điểm thì Chi chính là điểm nằm giữa ấy, tiếc là không phải trung điểm.



Cũng đúng, trung điểm sao được.



Lực hút của Thu đâu có lớn như Khôi đâu.



Bạn Chi lớp tớ xinh xắn lắm, da trắng y hệt trứng gà bóc, môi đỏ như tiết canh vịt, tóc đen hơn cả than hoạt tính, càng ngắm càng thích, càng nhìn càng yêu. Con trai theo đuổi đếm không xuể.



Người bạn xem chừng cũng chẳng khác động vật không xương là mấy, lúc nào cũng mềm oặt lăn lóc ra bàn, ngắm Khôi đắm đuối như cá chuối trông con vậy.



Cái giọng thì ngọt lịm sánh ngang với nước mía siêu sạch.



Tóm lại là chướng tai.



Gai mắt.



Nào ai có muốn khổ thế đâu, tớ tự lên án bản thân lắm ấy chứ, phải học, nghĩ cái gì mà nghĩ, cố mà học. Khổ nỗi trống cứ điểm, hết tiết một cái nghe bạn cất lời mà tớ cứ giật hết cả mình, không thể không liếc sang.



-“Khôi nhọc không?”



-“Khôi uống nước cam hay nước me hay nước sấu, Chi mua cho?”



-“…”



-“Oa, Khôi vẽ đẹp ghê ta…”



Khiếp bạn Khôi được khen chắc sướng lắm đấy, còn giả bộ mặt lạnh cái gì không biết, nhe nhởn ra một phát thì chết ai?



Sếp ghen lắm. Cứ luẩn quẩn dưới này gây sự chú ý của Chi thôi, hết nhảy lại múa, khổ cho bạn, dù có loăng qua loăng quăng suốt ngày cũng không bằng ai đó chẳng thèm mở lời.



Cún thích Chi rồi ý sao ý. Tớ nói chuyện với Hưng chút là bị cậu ấy lườm rồi, trong khi Chi với Hưng thi thoảng thân bạn có dám thái độ ngang dọc gì đâu. Đấy, thấy thiên vị chưa?



Quá thiên vị Chi luôn.



Thôi yêu nhau đi cho thiên hạ được nhờ, yêu rồi là học hành sa sút, lúc đó thì không cần nhường, Thu này chễm trệ vị trí số một nha.



Uầy, đang bực dọc nghĩ tới lại sướng.



Xong thế nào lại vẫn bực.
Sau đó vụt chạy về đích.



Hơi ăn gian chút, kệ đi. Mà đúng là ba mẹ dạy cấm có sai, làm điều xấu ắt gặp quả báo, ba phút sau, Tây Thu vội vã phởn phởn quá, vấp phải hòn đá giữa đường, trẹo cả chân, đau tới méo mặt.



Lần này là khóc thật.



Thu khóc, còn Khôi cười.



Thề từ ngày quen biết Khôi chưa bao giờ thấy bạn cười tươi như thế, cười không dừng được luôn ý. Ồ ôi, giờ Tây Thu chỉ muốn có cái lỗ nào mà chui ngay xuống thôi.



Ồ ôi, xấu hết cả hổ.



Khôi đủng đỉnh qua tớ, sau thì ngồi xuống vỗ vai tớ, rồi lại vỗ lưng bạn.



Không biết làm sao mà tớ hiểu Khôi thế chứ nị, hoặc cứ cho là tớ tự đề cao bản thân đi, liền mừng rỡ hỏi lại.



-“Khôi cõng Thu về đích á?”



Bạn gật đầu.



Uầy, sướng. Thu cũng gật đầu. Thế là bạn cõng Thu.



Tóc dùng dầu gội gì mà thơm thế? Áo quần nữa, nhãn hiệu nước xả vải nào đây ta?



Cũng chẳng rõ người Khôi có xung điện không nhỉ? Tim Thu sắp rơi ra ngoài rồi. Khổ Thu quá.



-“Khôi ơi bỏ Thu xuống để Chi đưa Thu xuống phòng y tế.”



-“…”



-“Nhanh lên, chân Thu bị thương thế kia tội lắm, Khôi về đích giải nốt bài đi rồi thăm Thu sau cũng được mà.”



Gì thế?



Chi ở đâu chui ra thế?



Khôi nữa, chẳng biết có nghe Chi không nữa?