Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 28 : Thanh mai trúc mã

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Lúc tỉnh dậy việc đầu tiên của tớ là sờ trán á, sưng sưng nè, nhấn vào hơi đau đau nha, gọi cô Lan tới tấp luôn mà cô chẳng thèm nghe gì sất, cứ ngồi ỏn à ỏn ẻn với thầy Việt không à.



-“Cô ơi, thương con với, cô khám lại cho con đi mà…”



-“Ơ hay cái con bé này, có cái gì đâu mà phải khám, sưng tím mấy ngày là khỏi thôi.”



Eo, cô mải trai nói linh tinh ý.



-“Cô cứ khám kĩ lại đi cô, nhỡ làm sao thì con chết mất cô ạ, nhỡ may có cục máu đông trong đầu con ý cô…”



-“Đấy bạn xem, có quả bóng nhỏ không mà nó cứ làm như bị gạch rơi vào đầu không bằng…”



Thầy cười tớ.



Hình như không phải một mình thầy cười thì phải, còn một người nữa cũng tủm tỉm.



Thu quay ngoắt sang bên phải, à, Cún à. Nhìn cái mặt kìa, cứ như kiểu quan tâm tới Thu lắm ý. Mà tự dưng thấy bạn sốt sắng quan sát nghịch ngợm cái chỗ sưng Thu lại nổi lòng tà dâm, mở mắt tròn xoe ngây thơ.



-“Cậu là ai vậy?”



-“…”



-“Tôi không biết cậu…”



Khôi luống ca luống cuống, sờ trán véo má, còn lay lay tớ nữa. Mà xong không có kết quả liền gọi dì.



Cô thậm chí còn chẳng thèm liếc qua, chỉ phán cho câu xanh rờn.



-“Con này nó chắc bị mất trí nhớ cục bộ, nghĩa là nó nhớ mọi thứ, nhớ cả thế giới nhưng quên mình con đó.”



Eo nhìn Khôi lo lắng khổ sở kìa, hay thế chứ nị.



-“Ca này dì cũng chịu thôi Cún ạ, trình độ dì có hạn, chắc xưa con làm gì có lỗi, bóp nát trái tim người ta nên giờ người ta mới không nhớ con…con gây hoạ thì phải gánh vác trách nhiệm thôi…”



Cô cười trộm xong dắt thầy ra ngoài, giọng ngọt xơn xớn luôn á.



-“Trường mình có trồng ngải cứu đó, ra đây mình hái cho bạn một nắm, về rán với trứng gà.”



Thầy gãi đầu bảo thôi không cần phiền bạn lắm. Cô tươi cười nhiệt tình.



-“Có gì mà phiền, chỗ quen biết cả mà, hay Việt không biết rán? Hay để tối mình tới nhà mình rán cho Việt ăn nha.”



Ựa.




-“Sao, không nhận ra à?”



Làm sao mà không nhận ra được? Thanh mai trúc mã một đời của Thu, chỉ là bất ngờ quá thôi.



-“Trường tôi cho nghỉ vài ngày nên tôi và ba mẹ ra Bắc chơi, hôm nay tới tìm Thu xong mai phải về quê rồi chủ nhật vào Nam…”



-“Ớ nhưng mà sao Long ở đây?”



-“Thầy Chiến là bác ruột tôi đó, tôi xin bác cho tới học một hôm, Thu giỏi ghê, thi được vào trường tốt vậy. Tôi trong đó chỉ đỗ trường bình thường…”



Tớ ngại, bao biện bảo rằng do may mắn thôi, bạn tiếp tục hồ hởi.



-“Thu thấy tôi như nào? Thay đổi gì không?”



-“Hì, Long cao lên này, vạm vỡ nữa, nhưng cái mặt vẫn vẩu như vậy, thậm chí có khi còn hơn.”



Người bình thường nói thế hơi vô duyên nhưng do tớ và Long thân nhau nên vô sờ tư nha. Cậu ấy cũng bựa không kém, quan sát Thu một hồi rồi phán.



-“Người ta bảo con gái lúc nhỏ xấu thì sau này sẽ xinh, thế nào mà tôi thấy Tây Thu là ngoại lệ.”



Ghét nha.



Nhưng thôi, sự thật nó là vậy mà.



Bọn tớ nói chuyện luyên thuyên cả lên, lúc vào giờ khi giảng bài xong thầy có gọi người lên tập mẫu. Thu thì hăng hái có thừa, lại muốn thầy cô giáo quý mình nên hay xưng phong nhiệt tình lắm. Mà có mỗi tớ giơ tay nên thầy gọi ngay.



-“Một bạn nam tập với Thu nữa…được rồi, bé Cẩu lên đi.”



Cả trường cười ầm mà cậu ấy vẫn nhe nhởn được chứ. Xin đính chính Cẩu ở đây là cần cẩu nhé, ngày Long còn nhỏ được ba cho ra công trường nhìn thấy cái cần cẩu thích lắm, từ đó liền bắt ép mọi người gọi mình như vậy.



Tiếc là người nhà Cẩu kiệm lời, toàn tiện gọi âm cuối mà bỏ qua từ đầu, riết rồi cũng thành quen.



-“Thu gây thù trút oán gì với thằng ngồi hàng cuối cùng à?”



-“Đâu, đâu có đâu.”



-“Sao nó nhìn tụi mình cứ như muốn giết thế, làm tôi sởn cả gai ốc…hay mắt nó lác…”



Long ghé tai thì thầm, Thu cũng vô thức liếc xuống dưới.



Ối dồi ôi, quả này toi thật rồi.