Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 30 : Cây và quạ

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Mặt Khôi hồng rừng rực nha, cậu ấy nhìn tớ hồi lâu, cái kiểu mờ ám lắm ý. Bạn nở nắp bút bi rồi tủm tỉm viết vào lòng bàn tay Thu.



“Không, 100%”



Hả?



Sao mà nóng thế này? Trời ơi là trời, ngày gì mà không khí oi bức thế không biết?



Ruột gan nó cứ xao xuyến rối bời á. Má tớ chắc đỏ hơn cà chua rồi ấy. Khôi thích Thu hả? Có mơ Thu cũng chẳng dám tin đâu.



Eo ôi, đen đen bẩn bẩn như này mà cũng đào hoa ghê gớm nhỉ? Hẳn ba anh thích nha. Sao đây ta? Lúc hai đứa kia dụ làm bạn gái thấy bí bách khó chịu lắm cơ mà? Từ chối thẳng thừng dứt khoát lắm á.



Sao hôm nay tên này còn chưa bày tỏ ý đồ gì mà tâm trạng mình cứ rộn ràng hết cả lên rồi. Ôi dồi ôi, tớ lại vui khi được Khôi thích mới chết chứ.



Toi mất, hay Thu cũng thích Khôi?



Có thích không nhỉ? Chẳng rõ nữa, cũng quý quý hơn bọn bạn bình thường đấy, nhưng mà đâu giống chúng nó nói về tình yêu đâu, kiểu như xa một ngày là nhớ nhung diết da, không có đối phương là không sống nổi.



Làm gì tới mức đó nhỉ?



Nghĩ ngợi linh tinh mới giật mình, ôi dồi ôi, tương lai tươi đẹp của Thu, nước Mỹ còn đang đợi Thu á. Thích thiếc cái gì, sang chảnh quá, thôi bao giờ có nhiều tiền tính sau.



-“Khôi à, nhưng Thu phải đi du học ý, bây giờ Thu không có dính vào mấy chuyện yêu đương vớ vẩn đâu. Khôi thông cảm cho Thu nhé, ngoài kia còn nhiều bạn xinh xắn xứng đáng với Khôi hơn…”



Mình thì cố dùng lời ngon tiếng ngọt nhẹ nhàng trình bày mà bị người ta lườm mới đểu chứ, xong thì bạn giật tay tớ, tiếp tục viết cạnh chỗ lúc nãy.



“…là Thu ăn dưa bở. Nghĩ vớ vẩn cái gì thế?”



Á, sặc mất.



Tớ đơ hết cả người ý, đứng sững sờ nhìn trân trân vào lòng bàn tay mình, mường tượng toàn bộ sự việc xảy ra.



Đầu tiên Thu hỏi.



-“Theo phán đoán của Thu thì 99% là Khôi thích Thu rồi, phải không Khôi?”



Sau đó Khôi viết câu trả lời.



“Không, 100%…là Thu ăn dưa bở. Nghĩ vớ vẩn cái gì thế?”



Ặc, khóc không ra nước mắt mất.



Xấu hổ kinh khủng khiếp. Mà cũng tại tớ cơ, đã xấu còn không biết thân biết phận. Đã đen còn hoang tưởng, ôi dồi ôi, má còn bị ai đó véo chứ, giờ thì như có núi lửa phun trào trong người luôn á.
-“Trẫm nhất định giết con quạ đó trả thù cho nàng.”



-“Xin người bớt giận, dù sao cũng chỉ là một cục cờ nhỏ, thiếp nhảy xuống suối gột rửa phát là sạch. Xin đừng vì vậy mà sát hại một sinh linh bé bỏng.”



-“Ôi chao, nàng thật nhân từ a. Nhưng hỡi ôi nước suối lạnh lắm, chi bằng về hoàng cung trẫm chuẩn bị nước ấm rồi đôi ta cùng tắm uyên ương.”



-“Đa tạ bệ hạ, nhưng thiếp chỉ sợ để lâu bốc mùi lại khiến người khó ở…”



-“Không sao, mũi ta điếc.”







Ôi dồi ôi, õng a õng ẹo lời qua tiếng lại mệt thế chứ nị. Sến sẩm ghê cả người.



Gió thổi hiu hiu, quạ vòng tay ra ôm cây, lim da lim dim rồi ngủ lúc nào không biết. Hơi bị xấu hổ nhưng mà cho phép tớ được biện minh ợ, tại đợt vừa rồi ôn thi học kỳ vất quá, cái ám ảnh thành tích khiến cho Thu không lúc nào được yên giấc.



Mấy ngày tập kịch cũng đi từ sáng đến chiều à, rồi thì cái vở kịch nó chán kinh khủng khiếp, rồi thì…cái cây bông bông mềm mềm, có mùi thơm thơm quen thuộc nữa, rất là dễ chịu á.



Lúc tỉnh dậy thì không phải trên sân khấu nữa rồi, xong từ bao giờ không biết? Ở dưới từ lúc nào đây ta?



Vẫn chễm chệ trên lưng Khôi nè?



Ngó lên thấy khối 11 đang diễn, vậy là tính sơ qua bạn cũng cõng tớ tầm hai ba tiếng chứ ít à? Người ta bỏ cái mũ lá cây ra rồi, nhưng trời mùa hè nóng lắm, gáy cậu ấy đổ mồ hôi nhiều nhiều á.



Mọi khi Thu rất ghét ở gần bọn con trai những ngày này, nhất là lúc chúng nó vừa đá bóng xong, eo, hui chít đi được. Thế nào mà hôm nay lạ ghê, chẳng thấy khó chịu gì cả, thậm chí còn ngửi thấy mùi dầu gội đầu thơm mát mới hoành tráng chứ.



Ặc, Thu bệnh xừ nó rồi.



Mà xong tớ không thể kiềm chế được ý, bất chợt đưa tay lau lau mồ hôi cho bạn. Khôi hơi ngoảnh lại làm Thu ngượng quá trời luôn, liền vội vã tụt xuống. Lúc đó Khôi mới có cơ hội thoát khỏi cái vỏ cây bông cồng kềnh. Trông phong độ hơn hẳn, làm mình ngây cả người á.



-“Mỏi không?”



Tớ rụt rè hỏi, nhận ra cái giọng mình bẽn lẽn ghê gớm. Khôi lắc đầu, bây giờ mới thấy rõ hai má cậu ấy đỏ bừng.



Xong Thu cũng nhận ra mình nóng quá, cái bộ con quạ này vừa đen vừa dày ý, khổ nỗi cái khoá bị mắc hay sao, với mãi không được nên đành cuống quít gọi người ta.



-“Khôi ơi cởi đồ giúp Thu với Khôi ơi.”



Khiếp, bạn bè thân thiết mà nhờ vả có chút cũng khó khăn, chẳng thèm hỗ trợ tớ gì sất. Còn đứng nhìn Thu cười cười rất là đểu chứ.



-“Sao thế? Nhanh nhanh lên Thu bức bối không thể chịu được thêm một phút giây nào nữa á. Đi mà, làm ơn giải thoát cho Thu đi Khôi ơi…”