Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 49 : Khôi đi du học

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


Chán nhỉ?



Lực bất tòng tâm, đời sao lại buồn thiu thỉu thế này cơ chứ? Bây giờ phải làm sao ta?



Giá kể đang trong một bộ tiểu thuyết và tớ làm nữ chính thì tốt. Kiểu gì chả được nam chính đến cứu. Khổ, mỡ đấy mà húp.



Chả nhẽ toi thật rồi.



Lạnh quá, lạnh run hết cả người đi ý, răng va vào nhau cứ ken két à.



Thu buồn đời nằm lăn ra sàn, đúng là cái tính ẩu nó nhục thế đấy, lúc nãy mang theo em điện thoại có phải giờ mọi sự đơn giản rồi không? Người ta những giây phút cuối cùng còn được ở bên gia đình họ hàng nói lời trân trối, còn Thu phải ở cạnh cái thùng hoa quả à.



Nhiệt độ thấp quá bọn chúng cũng cứng cứng cả rồi, ăn không nổi.



Thở dài thở ngắn à, xong đột nhiên nhìn thấy cục tròn tròn trăng trắng nhấp nháy trên trần nhà chứ. Kho lạnh mà cũng lắp thiết bị chống cháy, toà nhà này thiết kế cũng cẩn thận gớm.



Ơ từ đã…



Thiết bị chống cháy, vậy thì nếu có khói nó sẽ kêu phải không?



Đúng rồi.



Chính xác trăm phần trăm á.



Thu mừng huýnh à, gắng ngồi dậy dùng bật lửa đốt giấy. Nhưng mà tớ có ít giấy lắm, làm sao mà lên khói được bây giờ? Phải rồi, phải bóc giấy bóng bọc rau củ quả ra rồi hun vào.



Khá kì công đấy tại lạnh nên nó bén chậm, may mắn làm sao cuối cùng cũng cháy khét lẹt lên à, chuông kêu inh ỏi nha. Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng bước chân, rồi tiếng người mở cửa.



Ôi dồi ôi, hạnh phúc rớt nước mắt. Mà chưa kịp rớt các cậu ạ, tại mệt với mất sức quá ấy, nên sau đó trời đất quay cuồng, bị xỉu luôn tại chỗ.



Lúc tỉnh giấc cứ ngỡ bạn trai phải ở bên cạnh sụt sịt đẫm lệ vì thương xót mình á, nào ngờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Chỉ có cô Lan Rùa thôi à, cả thầy Việt lùn nữa, dạo này thầy cô thân quá là thân nha.



Cô khám qua cho tớ rồi phán câu xanh rờn.



-“Được rồi, chưa chết. Nhưng suýt nữa thì doạ chết người khác rồi.”



Ựa.



Đến Thu còn biết bản thân mình vẫn sống nhăn răng à, đằng này cô làm bác sĩ bao nhiêu năm mà chỉ kết luận đơn giản thế thui á?



Với cả doạ chết ai cơ chứ? Cô lo cho tớ đến thế cơ à? Cảm động quá ta.



-“Cô ơi đừng báo ba mẹ con nha.”



-“Ừ, yên tâm.”



Tớ cuộn chăn nằm cho ấm người một lúc rồi lật đật dậy đi về. Đi qua lớp mà chẳng thấy Khôi đâu cả á, ghét ghét tức tức à. Chẳng quan tâm tới Thu gì cả, đáng nhẽ thời điểm này là phải ở bên cưng chiều tớ rồi nha.



Đợt này giận Khôi luôn đó, giận một tuần luôn.



À không, một tháng đi cho nó máu.



Thu hậm hực đạp xe về nhà, ức quá nên chạy thẳng vào trong bếp nhón trộm miếng đậu phụ rán ăn cho nó hạ hoả.



Ngon thật đấy.



Đậu phụ ba làm mãi là món ngon nhất trên đời.



-“Thu về rồi hả con? Nhọc không con?”


Nhưng thời gian trôi mọi thứ lại trở về bình thường ấy. Kỳ này tớ cấm Khôi nhường nên cậu ấy xếp nhất, Thu xếp nhì toàn khối. Buổi lễ tổng kết sẽ rất vui nếu như bé Diệp không đưa cho Khôi đoạn video mờ mờ.



Là Thu nói chuyện với mẹ Khôi đợt lâu rồi, cô cho tớ tiền vì hè sang chơi với cậu ấy. Lúc đó gặp Chi mà, cớ sao Diệp lại có nhỉ?



-“Anh Khôi à chị Thu không thương anh thật lòng đâu, chị ấy chơi với anh cũng là vì mẹ anh trả tiền đó…chị ấy chỉ thích tiền thôi…đây là toàn bộ đoạn chat của chị ấy với em…chị ấy thừa nhận thích anh Khỉ nhưng vì anh giàu hơn đó…”



Bố láo bố toét.



Làm gì có đoạn chat nào?



Con này sao nó điên thế hả? Chẳng biết nó dùng photoshop hay tạo hẳn một cái nick ảo rồi dùng avatar của tớ để nguỵ tạo bằng chứng đây.



Thế mà Khôi cũng tin mới sợ chứ. Cậu ấy tức giận xem từng đoạn tin nhắn rồi quay sang hỏi tớ có phải không? Tất nhiên là không rồi, khổ nỗi vừa hay lúc đó Thu nhận được điện thoại của bác hàng xóm ấy.



-“Thu ơi về mau đi, mẹ con lên cơn đau tim, ba con trên đường đèo mẹ tới viện thì bị người ta đâm vào, cũng may có người tốt bụng gọi xe cấp cứu hộ, giờ cả ba lẫn mẹ con đang nằm viện đó, mau về đi Thu.”



Tự dưng người tớ lạnh toát à, cứng đờ như hoá đá, nước mắt cứ thế chảy thôi.



-“Ba mẹ Thu…ba mẹ Thu nguy rồi Khôi à…”



-“Thu đừng có mà giả bộ để trốn tránh vấn đề nữa. Ở đây Khôi có mười triệu, nếu Thu thích mấy hôm nữa Khôi sẽ chuyển thêm, Thu nói Khôi nghe giờ Thu chọn tiền hay chọn Khôi?”



Có người vứt mạnh tập tiền xuống bàn. Tớ khi đó cuống lắm rồi ấy, lắp bắp xin lỗi người ta rồi vơ đống tiền kia chạy thẳng.



Hơn ai hết, tớ hiểu nỗi khổ của người nghèo.



Tớ đã từng đi chăm mẹ ở bệnh viện rất nhiều lần. Không có tiền, thực sự khổ lắm. Giờ cả ba mẹ đều như vậy, họ hàng không có làm sao mà vay được ở đâu, những lúc như này có đồng nào tốt đồng ấy.



Đêm đó, tớ thức trắng.



Ba một phòng, mẹ một phòng, thực sự xót xa vô cùng.



Ba tớ bị nhẹ hơn, tầm mười giờ tối ba đã tỉnh rồi. Thu khóc nức nở luôn, hỏi ba nếu mẹ nguy kịch thì làm sao, nếu phẫu thuật thì lấy đâu tiền cấp cứu, ba cũng ôm tớ khóc à.



-“Ba ơi hay gọi cô Vân ba, vay tiền cô ấy.”



-“Thôi đừng Thu à, từ đợt bán đậu cô ấy trả cao lắm nên ở nhà vẫn còn tiền tiết kiệm, sáng mai Thu đèo ba qua ngân hàng rút, bao giờ không còn cách nào khác thì hãng nhờ cô.”



Chân ba tớ đi tập tễnh nhưng vẫn nằng nặc đòi Thu dìu qua thăm mẹ. Ba lay mẹ gọi hoài à, làm tớ đứng cạnh mà ruột gan rối bời. Nhưng tớ chẳng dám khóc thêm nữa, khóc cũng có giải quyết được gì đâu.



Nghĩ rồi đạp xe về nhà nấu bát cháo đem vào cho ba. Đêm rồi nên chẳng mua được thịt nữa, cháo trắng với đậu phụ luộc chấm muối, món ăn tệ hại như thế mà ba tớ vẫn khen ngon.



Trời phật thương xót, hai giờ sáng mẹ Thu tỉnh. Các bác sĩ khám cho rồi bảo không cần phẫu thuật làm tớ với ba thở phào nhẹ nhõm luôn.



Ba ngày sau tình hình ổn ổn tớ mới có thời gian tới tìm Khôi, mà nghe chị Na bảo cậu ấy cùng mẹ sang Mỹ rồi, đi luôn sau hôm tổng kết.



Tớ biết cậu ấy giận, và thực sự tớ cũng giận.



Lúc tớ rơi vào hoàn cảnh bế tắc mà Khôi không hề hiểu cho, lại còn trách móc dỗi hơn, thực sự cậu ấy quá trẻ con luôn.



Nhưng rồi cả hè cậu ấy không liên lạc làm tớ đành phải xuống nước sang nhà bạn lần thứ hai. Lần này là chị Nết ra mở cửa.



-“Ơ em không biết gì à? Khôi đi du học rồi, quyết định hơi gấp nhưng vì thành thích của Cún rất tốt với cả từ nhỏ cô Vân đã làm quốc tịch cho thằng bé nên cũng khá thuận lợi.”



-“Chị…chị đùa ạ…cậu ấy…đã tốt nghiệp cấp ba đâu ạ?



Thu lắp bắp hỏi, chỉ mong là Khôi troll tớ như những lần trước. Chẳng ngờ câu trả lời khiến tớ điếng cả người.



-“Thu ngốc vậy, đi du học là đi học ở nước ngoài thôi mà, nhà có điều kiện thì thích đi bao giờ thì đi chứ, miễn là có trường nhận học. Có bé còn đi từ lớp 6 cơ, Khôi đáng nhẽ sang từ lớp 10 thì thuận lợi hơn nhưng chị nghĩ thằng bé giỏi nên chắc nó sẽ theo kịp chương trình thôi.”