Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 6 : Lo lắng và áy náy

Ngày đăng: 17:02 18/04/20


-“Ai nghịch bẩn áo tớ?”



-“…”



-“Là ai?”



Cả lớp vẫn rộn ràng chuẩn bị giầy và đồ thể dục, không ai thèm để ý tới tớ cả. Hay thật, chắc phải dùng biện pháp mạnh thôi.



Tớ đứng lên bục giảng, cầm cái thước dài của cô giáo, phang mạnh một phát xuống bàn, tiếng cạch rất to, bây giờ thì tất cả cùng nhìn lên rồi.



-“Ai làm trò này mau xin lỗi tớ!”



Mọi người có vẻ khinh khỉnh, một số bạn còn cười nhạt.



Để xem các cậu còn cười được tới bao giờ nữa?



-“Nếu ngoan cố, tớ lập tức mặc cái áo này đi học thể dục, để thầy nhìn thấy thì người gây ra việc này chắc chắn không thoát. Nhẹ thì chống đẩy cả giờ, nặng thì chắc mời phụ huynh…”



Phía dưới im phăng phắc, tớ tức người chốt hạ.



-“Được, không ai nhận chứ gì? Vậy tớ đi thay đồ ngay bây giờ…”



Có vài bạn băn khoăn rồi nha, vài bạn mặt mày tái mét. Sao, tưởng Tây Thu này dễ bắt nạt hả, tưởng tớ sẽ cầm cái áo về chỗ khóc rưng rức ư? Còn mơ nhé!



Một lúc thì thần đồng lớp tớ, bạn Béo đứng ra giữa lớp, lí nhí bảo.



-“Mình xin lỗi Tây Thu.”



Béo hiền khô, làm sao dám chơi trò này. Tuy nhiên bạn ấy thích thầm ai, nhận thay ai thì mọi người đều hiểu. Nhưng thôi, tớ chẳng muốn làm to chuyện nên dõng dạc tuyên bố.



-“Vậy thì Béo xin nghỉ tiết thể dục đi, đưa đồng phục của cậu tớ mặc.”



Bạn ấy đang định đồng ý thì An Chi, hotgirl lớp tớ lên tiếng.



-“Hôm nay tôi mệt, bạn lấy áo tôi đi, dù sao áo Béo cũng rộng…”



Gọi là có khí chất đấy, tuy chưa dám đứng ra nhận trách nhiệm nhưng thôi, thế là đáng khen rồi, tớ chẳng thèm nói nữa, lấy luôn đồng phục của Chi để mặc.




-“Tưởng Thu phe Khôi chứ?”



-“Không, bạn nhầm à, Thu phe Hưng, hồi đầu năm Thu bỏ phiếu cho Hưng mà…”



-“Phải không Thu?”



Các bạn hỏi, chả nhẽ làm mà không dám nhận, tớ ngại ngùng gật đầu. Tự dưng thế nào thấy Khôi đang nhìn mình kì lạ lắm, nhưng rất nhanh cậu ấy lại cúi xuống vẽ vời.



-“Tớ nhìn đống sô cô la của Hưng thôi, tớ tò mò vị của nó…”



Chẳng hiểu sao tớ lại giải thích nữa, thật là không cần thiết mà, cậu ấy cũng đâu có nghe.



Cúi xuống gầm bàn lấy vở chợt thấy chai nước Khôi cho, quay sang thấy cậu ấy không vui liền cố tìm xem có cái gì có thể cho lại cậu ấy không? Có mỗi cái găng tay tớ đang tập móc thôi, mới được một chiếc, nhưng kệ vậy.



-“Sao Khôi buồn? Thu cho Khôi này, hôm nào đan cho Khôi cái nữa nhé.”



-“…”



-“Không được đẹp lắm nhưng rất ấm đấy, bao giờ mùa đông thì đeo.”



-“…”



-“Khôi không nhận thì thôi vậy.”



Tớ đang định về chỗ thì cậu ấy giật lấy. Tâm tình có vẻ tốt lên, cậu ấy luôn vậy, khi buồn sẽ dùng màu tối vẽ tranh mưa gió u ám, khi vui thì tranh cũng tươi sáng hơn hẳn.



Chẳng thể ngờ được, chiếc găng tay đó lại hại Khôi. Chả là lúc vào tiết toán Ngọc My đứng lên thưa cô mất sợi dây chuyền bằng bạc trắng, bên trên có đính đá quý rất giá trị. Không ai chịu nhận nên phải soát đồ kiểm tra, cuối cùng phát hiện ở trong balô Khôi, cụ thể là bên trong cái găng tay của tớ.



Thề có trời là tớ không bao giờ muốn hại Khôi cả.



Sợi dây rất mảnh, lúc đưa cho cậu ấy tớ cũng không để ý nó nằm trong đó. Cô bảo Khôi đứng lên hỏi chuyện.



Tớ lo đến run cầm cập.



Lúc đầu tớ mong cậu ấy đừng khai ra tớ, mang tội ăn cắp thì nặng lắm, còn có thể bị đuổi khỏi trường nữa. Ngàn vạn lần Khôi đừng khai ra tớ.



Nhưng rồi khi Khôi im lặng tớ lại thấy áy náy và hèn hạ.