Thả Thí Thiên Hạ
Chương 28 : Muốn cầu trước tiên phải bỏ
Ngày đăng: 04:58 19/04/20
Cảnh xuân ấm áp tỏa ra khắp hoa viên, từng khóm mẫu đơn nở rộ vô cùng xinh đẹp, những con bướm rực rỡ sắc màu tung tăng bay lượn. Có một nữ tử đang ngồi trên thành lan can bạch ngọc trước vườn, dáng người thon thả lả lướt, mặc bộ y phục màu vàng thanh lịch, làn váy tơ dài che đi đôi chân trần mềm mại khẽ đung đưa. Một tay nàng vịn thành lan can, một tay chống xuống gối, ngón tay kẹp một cây trâm Sơn Tuyết Ngọc trắng muốt. Nàng đang ngắm cảnh đẹp của mùa xuân, đầu hơi nghiêng về bên phải, mái tóc dài nửa cột nửa buông xõa. Dường như có làn gió khẽ thổi qua, mái tóc vốn đã được búi lên chẳng biết vì sao lại rơi ra tiếp, nửa lọn tóc thả xuống bay múa sau lưng, nửa còn lại phe phẩy trên thành lan can. Dung mạo nàng vô cùng thanh lệ, phong tư như liễu, thần thái vừa nhã dật tùy tính, lại vừa lười biếng, lơ đãng. Nét mặt nàng trông rất hứng thú, lại như rất vô kỵ, tự do, không hề gò bó, câu nệ tiểu tiết.
“Phong Tịch như vậy thật hiếm thấy!”.
Bỗng nhiên có thanh âm đằng sau vang lên làm Hoa Thuần Nhiên cả kinh, cây bút trong tay nàng liền rơi xuống. Một bàn tay duỗi ra chụp lại cây bút đang rơi xuống một cách dễ dàng.
“Là chàng!”. Hoa Thuần Nhiên thở ra nhè nhẹ, giơ tay vuốt ve trái tim đang đập loạn: “Đã trễ vậy rồi sao phò mã còn chưa đi nghỉ?”.
“Công chúa cũng chưa nghỉ sao?”. Hoàng Triều cười cười, thả cây bút vào trong giá: “Ta dọa nàng à?”
“Không… Không có!”. Hoa Thuần Nhiên không tự chủ được nắm chặt hai tay, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh, khẽ cười hỏi: “Phò mã tìm Thuần Nhiên có chuyện gì?”.
Hoàng Triều không đáp lời, chỉ giơ tay cầm lấy bức họa trên bàn tinh tế quan sát, vừa nhìn vừa vuốt cằm: “Bức vẽ này của công chúa đã khắc họa đầy đủ thần thái của Phong Tịch, có lẽ công chúa thật lòng xem nàng là tri kỷ.”.
“Phong cô nương là người xuất chúng, trên thế gian này có ai không ái mộ nàng, có ai kháng cự được sự hấp dẫn của nàng? Thuần Nhiên nói đúng không?”. Hoa Thuần Nhiên tao nhã đứng dậy, liếc nhìn người trong tranh, cuối cùng quan sát Hoàng Triều đầy thâm ý.
“Có ai không ái mộ nàng? Ừm, quả thật là vậy!”. Hoàng Triều cũng không phản bác, dường như đã quên mất người bên cạnh mình mới là đệ nhất mỹ nhân có dung mạo vô song, nhan sắc khuynh đảo thiên hạ. Hắn đặt bức tranh xuống, nhặt cây bút lên, trải giấy ra bàn: “Công chúa chắc chắn chưa từng thấy một Phong Tịch thế này…”.
Tay hắn múa bút, tập trung tinh thần, không đến một khắc sau, hình ảnh Phong Tịch lại hiện lên trên giấy.
“Đây là…”. Hoa Thuần Nhiên kinh ngạc nhìn người trong tranh hắn vừa vẽ, đó là Phong Tịch sao?
Một nữ tử mặc giáp bạc đứng cao cao trên tường thành, tay kéo trường cung, giữa hai hàng lông mày tỏa ra một khí thế hiên ngang ngạo nghễ, ánh mắt phát sáng lẳng lặng quan sát tiền phương. Nàng như một vị nguyên soái đang nhìn lướt qua khí thế của thiên quân vạn mã, lại như một đấng vương giả ung dung bình tĩnh quan sát lãnh địa dưới chân mình. Chiến kỳ tung bay phấp phới phía sau lưng, khí chất tựa như phượng hoàng muốn giương cánh bay lên chín tầng trời, đơn độc mà vô cùng tuyệt thế!
“Đây là Phong cô nương? Nhưng mà…”. Hoa Thuần Nhiên nhìn Hoàng Triều đầy nghi ngờ, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa nóng vừa lạnh
“Đây là Bạch Phong Tịch mà công chúa vẫn luôn xem là tri kỷ. Nàng chính là công chúa Tích Vân sáng lập nên Phong Vân Kỵ, cũng là nữ vương đương nhiệm của Bạch Phong Quốc!”. Hoàng Triều thản nhiên phun ra một câu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Hoa Thuần Nhiên, khóe môi hắn gợn lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Cô…cô ấy là công chúa Tích Vân? Nữ vương của Bạch Phong Quốc?”. Hoa Thuần Nhiên kinh ngạc nhìn nữ tử như phượng hoàng trong tranh, mâu quang lại quét về phía bức vẽ của mình trên bàn, đột nhiên cảm thấy thế giới này đảo lộn, cảm thấy mọi thứ rất hoang đường, còn bản thân mình thì thật là nực cười. Phong Tịch trong bức vẽ của nàng có khuôn mặt hứng thú như đang trêu chọc nàng, cười nhạo nàng ngu muội!
“Công chúa không ngờ à?”. Hoàng Triều ngồi xuống ghế, lẳng lặng quan sát Hoa Thuần Nhiên. Lúc này giọng nói của hắn rất thanh lãng, lại nhẹ nhàng tựa như kim châm từng chút từng chút đâm vào lòng người: “Công chúa chắc chắn cũng chưa biết vị công tử Phong Tức kia là thế tử Lan Tức của Hắc Phong Quốc!?”.
“Thế tử Lan Tức?”. Ánh mắt Hoa Thuần Nhiên dừng lại trên gương mặt Hoàng Triều, có chút nghi hoặc và mờ mịt, thanh âm nàng nhẹ hẳn đi.
“Đúng vậy, Bạch Phong Hắc Tức nổi danh trên giang hồ chính là công chúa Tích Vân và thế tử Lan Tức.” Ngữ điệu của Hoàng Triều vẫn thản nhiên như cũ.
“Công chúa Tích Vân… Thế tử Lan Tức… là bọn họ…”. Hoa Thuần Nhiên lặp đi lặp lại, vẻ mặt thoáng dại đi, nàng theo bản năng ngồi phịch xuống ghế: “Thảo nào… Thảo nào bọn họ hiểu biết nhiều như vậy… Thông thi văn, tinh lục nghệ, biết trăm môn, hiểu binh kiếm… Người giang hồ mà biết được nhiều như vậy, lại có phong thái bất phàm, tâm tư khó dò… Ta thật không ngờ… Ha ha…… Rất thú vị…”. Hoa Thuần Nhiên bỗng bật cười thành tiếng: “Thế mà ta lại… Ha ha…”
Tiếng cười này của nàng vang vọng thanh thúy như chim sơn ca, thân thể mềm mại như hoa run rẩy. Nàng giơ tay áo che lại hàm răng vừa lộ ra một nửa, khẽ nhướn đôi hàng mày liễu, đôi mắt chan chứa nước, vừa kiều diễm lại vừa nhu tình, tựa như đóa mẫu đơn vừa thức dậy sau ánh bình minh.
Hoàng Triều lẳng lặng ngắm nhìn nàng giống như đang ngắm nhìn một bức họa mỹ nhân danh tiếng, nhìn bóng dáng của mỹ nhân, nhất cử nhất động và nụ cười của nàng, tất cả đều không hề biểu hiện một chút đau buồn hay căm phẫn. Thế nhưng đôi mắt kia lại ẩn chứa vô vàn sự cay đắng… Hắn chỉ bình thản quan sát nàng, tựa như đang quan sát một ván cờ, tất cả quân cờ đều nằm trong tay, mặc hắn di chuyển.
“Phò mã đến đây chỉ để nói với thiếp chuyện này thôi sao?”. Hoa Thuần Nhiên mỉm cười, chỉnh lại tư thế ngồi tao nhã đoan trang, vẻ mặt yêu kiều nhìn Hoàng Triều, tựa như nàng chưa hề nói những lời ngông nghênh ấy.
“Ha ha…”. Hoàng Triều cười sang sảng: “Triều quả nhiên không nhìn lầm công chúa.”.
Hoa Thuần Nhiên trông thấy nụ cười này của Hoàng Triều, chợt cảm thấy hắn tựa như mặt trời mọc ở phương Đông, tỏa ra hào quang rực rỡ làm lu mờ cả ngọn đèn trong phòng. Mi tâm hắn hiện lên khí chất vương giả tôn quý làm người ta không tự chủ được phải cúi đầu, ánh mắt màu vàng chói lọi như kim châm đâm thủng trái tim người khác. Ánh mắt ấy tựa hồ chưa bao giờ mờ mịt hay biến đổi, vĩnh viễn luôn sáng suốt và lý trí, phảng phất như hắn đã nắm hết thế cục trong lòng bàn tay. Người đang rất tự tin và kiêu ngạo này… chính là thế tử của Hoàng Quốc, là vị vương tương lai của Hoàng Quốc, là trượng phu của nàng… Thế nhưng sao nàng lại cảm thấy hắn xa lạ như vậy …
“Ta nhớ công chúa đã từng nói, vợ chồng đồng lòng, nước nhà đồng an.”.
Hoàng Triều thu lại ý cười, đứng dậy nắm lấy tay của Hoa Thuần Nhiên, làm nàng không tự chủ được đứng lên theo hắn. Lúc này nàng mới phát hiện hắn cao lớn đến thế, nàng chỉ đứng đến bả vai hắn thôi. Nàng ngửa đầu nhìn, khuôn mặt kia… ngũ quan thật tuấn mỹ, giống như đã được một vị thần tỉ mỉ điêu khắc. Khi hắn chuyên chú nhìn ai đó, đôi mắt vàng đẹp đến nỗi có thể mê hoặc lòng người, khiến người ta lạc vào chốn xa xôi, sau đó phải nghe theo lời hắn, phục tùng hắn thì mới có thể thoát ra được.
“Đúng vậy, ngày trước Thuần Nhiên có nói với phò mã ‘Song thân quốc gia của chàng tức là song thân quốc gia của ta, song thân quốc gia của ta cũng chính là song thân quốc gia của chàng’.”. Hoa Thuần Nhiên ôn nhu nhìn Hoàng Triều, đầu ngón tay đang nằm trong tay hắn khẽ run lên.
“Vì vậy Triều có một lễ vật muốn đưa cho công chúa.”. Hoàng Triều lấy từ trong người ra một món đồ đặt vào trong tay Hoa Thuần Nhiên, thần sắc dịu dàng mà ngưng trọng, tựa như một vị trượng phu đang giao vật gia bảo của mình cho thê tử cầm giữ.
“Đây…”. Hoa Thuần Nhiên nhìn vật đen như mực trong tay mình, đó là một lệnh bài dài lạnh lẽo đến thấu xương. Nàng cẩn thận nhìn rõ từng dòng chữ trên lệnh bài, hai mắt mở to, không dám tin nổi thốt lên: “Đây là Huyền Tôn Lệnh?!”
“Đúng vậy, đây là Huyền Tôn Lệnh mà người người trong thiên hạ đang tranh đoạt. Huyền Tôn Lệnh tượng trưng cho hoàng đế!”. Hoàng Triều thản nhiên cười, vẻ mặt vô cùng tùy ý và ung dung, tựa như hắn chỉ vừa mới đưa cho nàng một món đồ bình thường.
“Chàng đưa cho thiếp?”. Hoa Thuần Nhiên nhìn Huyền Lệnh trong tay, lại nhìn Hoàng Triều xác nhận một lần nữa. Khi thấy hắn gật đầu, lập tức trong lòng nàng dâng trào một cảm giác vui mừng khôn xiết, mà giữa sự vui sướng ấy lại nảy lên muôn vàn cảm giác phức tạp khác nhau.
“Phu thê chúng ta đồng lòng, những thứ của ta cũng là những thứ của nàng.”. Hoàng Triều nắm lấy tay Hoa Thuần Nhiên, cũng đồng thời nắm lấy Huyền Tôn Lệnh. Khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của hắn rất ôn nhu chân thành, một lời nói đơn giản lại giống như một lời thề nghiêm túc.
Hoa Thuần Nhiên ngơ ngác nhìn Huyền Tôn Lệnh, cũng nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy bàn tay của mình. Đôi tay hắn thật ấm áp, còn lệnh bài này thì lạnh lẽo biết bao, rất giống tâm trạng của nàng hiện giờ, nóng và lạnh, vui và buồn hòa lẫn. Nàng ngẩng đầu quan sát khuôn mặt của người trước mắt, thấy vẻ mặt hắn rất ôn nhu, không khỏi có chút hoảng hốt.
Kể từ lần đầu gặp nàng đã thấy tài mạo của người này rất phi thường xuất chúng, có điều khí thế của hắn luôn làm cho nàng phải dừng chân, không dám ngẩng đầu nhìn, không dám bất kính, lại càng không dám có ý phản nghịch. Tuy hắn vẫn luôn tôn trọng nàng, thậm chí còn khiêm nhường hòa nhã với nàng hơn ai hết, nhưng nàng vẫn luôn e ngại kính sợ hắn. Đó là thứ cảm giác mà ngay cả đứng trước mặt phụ vương nàng cũng không có. Thế mà khoảnh khắc này, nàng lại trông thấy vẻ mặt hắn thật chân thành, giọng nói thật ấm áp, đôi mắt vàng chăm chú ngắm nhìn nàng, nàng biết… những lời hắn nói đều là sự thật. Hắn là loại người đã nói thì sẽ làm. Vì vậy trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác sung sướng, giống như đã sắp chạm tới thứ mà nàng vô cùng mong đợi… chỉ còn một bước nữa thôi, nàng sẽ chạm vào nó! Có điều… tư duy cảnh giác của một người thuở nhỏ sống trong chốn thâm cung đã báo cho nàng biết, đằng sau tấm Huyền Tôn Lệnh địa vị chí tôn kia là… Nàng chợt mỉm cười, nụ cười đẹp như đóa hoa đang nở.
“Khi còn bé, trong cung có một vị lão nhân từng nói với thiếp rằng, nếu ngươi muốn lấy được thứ gì, chắc chắn sẽ phải trả cái giá tương xứng với nó. Vậy… để có được tấm Huyền Tôn Lệnh này, thiếp sẽ phải trả cho chàng thứ gì?”. Hoa Thuần Nhiên sáng suốt lạnh nhạt hỏi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Triều, nhìn vào cặp mắt vàng rực sáng chói kia.
Hoàng Triều buông tay nàng ra, chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn dung mạo hiếm thấy trên đời rồi khẽ mỉm cười. Đôi tròng mắt hắn lúc nãy còn phát ra tia sáng ấm áp thì bây giờ đã trút bỏ hết sự ôn hòa, trở về trạng thái lạnh như nước hồ, sáng như băng kính.
“Công chúa là người rất thông minh, vương của Hoa Quốc là Hoa Dịch Thiên, còn vương của Hoa Dịch Thiên là công chúa Thuần Nhiên!”. Hoàng Triều cười cười nhìn Hoa Thuần Nhiên, trong con ngươi hiện lên một tia sáng, tiếp tục nói: “Công chúa có thể không thừa nhận, nhưng chưa chắc trong lòng nàng không nghĩ vậy. Cứ cho là thần dân Hoa Quốc, thậm chí ngay cả Hoa Dịch Thiên có thể không nhìn thấy chuyện này, nhưng mà Triều thì không nhìn lầm. Với tài trí của công chúa, cả nước Hoa này chẳng có ai bằng nàng. Nếu công chúa là thân nam nhi và có ý chí cao hơn một chút, thiên hạ này sẽ không chỉ có một công chúa Tích Vân!”.
Hoa Thuần Nhiên im lặng không nói gì, chậm rãi đợi Hoàng Triều nói hết. Những lời nói tiếp theo có thể sẽ là thứ trói buộc nàng, trói buộc bọn họ cả đời…
“Kẻ nào?”. Tích Vân thản nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa sổ, ống tay áo rũ xuống, bạch lăng đã nắm chặt trong tay.
Một bóng đen nhàn nhạt từ cửa sổ bay vào, tựa như làn khói lượn lờ giữa không trung, đáp xuống thảm không một tiếng động.
“Ám Mị bái kiến Phong Vương.”. Bóng đen kia mơ hồ đến nỗi làm cho người ta không thấy rõ diện mạo của hắn, dáng người cao thấp gầy béo thế nào, chỉ đại khái biết hắn đang quỳ, cúi đầu hành lễ với Phong Vương. Thứ duy nhất rõ ràng chính là thanh âm của hắn, mà giọng nói này nghe xong cũng chẳng ai nhớ nổi nó ra sao.
“Ám Mị?”. Ánh mắt Tích Vân dừng trên bóng đen mơ hồ kia, ban ngày ban mặt, mặc dù nàng lại có tu vi cao nhưng cũng không thể nhìn thấy hắn: “Ngươi là sứ giả Lan Ám?”
“Vâng.”. Ám Mị đáp: “Thần theo lệnh công tử đến đây truyền tin cho Phong Vương.”.
Dứt lời, từ trong phòng tỏa ra một mùi hương hoa lan thơm ngát, bóng đen phóng ra một đóa lan màu đen bay thẳng về phía Tích Vân. Tích Vân buông bạch lăng ra, khẽ đưa tay lên trời, đóa lan kia liền nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng. Nàng khẽ thổi một hơi, đóa lan đen chậm rãi xòe cánh, chính giữa có một bức thư mỏng manh.
Tích Vân nhặt lấy bức thư, chỉ liếc mắt một cái đã xem xong. Khuôn mặt đẹp như ngọc của nàng thoáng ửng đỏ, tựa như vừa uống một chén rượu ngon, dung nhan trở nên say đắm như sương trên lá. Có điều trong nháy mắt nàng đã rút đi sự xấu hổ ửng đỏ của mình, thần tình trở về vẻ lạnh lùng, khuôn mặt trắng như tuyết, đôi mắt thâm trầm như biển, lại trong như suối, không chút biểu tình.
“Công tử nói, Phong Vương xem xong thư này chắc chắn sẽ suy nghĩ thật kỹ mới trả lời, cho nên ngày mai Ám Mị sẽ lại đến.”. Giọng nói của Ám Mị lại vang lên trong phòng.
Tích Vân đảo mắt nhìn bóng đen đang quỳ kia, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, chỉ là nụ cười này không chút vui vẻ gì: “Vậy giờ này ngày mai ngươi đến đi.”
“Vâng, Ám Mị xin cáo từ.”. Bóng đen nhẹ nhàng bay ra cửa sổ.
Nàng tần ngần nhìn lá thư trong tay, một nụ cười bi thương hiện lên trên khuôn mặt. Nàng hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã vào cuối thu, hoa cúc rực rỡ, nhưng cảnh sắc này không thể làm cho lòng người thoải mái, không thể làm cho trái tim mình ấm áp được chút nào. Nàng thở dài, thần tình thấp thoáng sự bất đắc dĩ và ưu thương, thật sự phải đi đến bước này sao? Chỉ là… quả thật…
Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa khẽ đẩy ra, một mùi hương hoa cúc thơm ngát liền tràn vào căn phòng. Nàng dời mắt nhìn sang, chỉ thấy Cửu Vi đang bưng một mâm ngọc trắng như tuyết đi đến.
“Xem tấu sớ có mệt không? Huynh có làm một ít cháo hoa cúc cho muội, có thể bồi bổ tinh thần, giảm căng thẳng.”. Cửu Vi đặt bát cháo lên bàn, liếc nhìn Tích Vân, bất ngờ phát hiện trong ánh mắt người con gái vốn hay che giấu nét mặt sau khi đã làm vương này lóe một tia bi thương, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
Tích Vân chỉ cười cười, cầm bát cháo lên, ngửi thấy mùi hoa cúc thơm ngát, thần tình lập tức thanh tĩnh lại.
“Ăn cháo đi, huynh cố ý nấu lạt một chút đó!”. Cửu Vi cũng không hỏi nhiều, tự động đưa cho nàng một chiếc thìa bằng ngọc.
“Ừ!”. Tích Vân nhận lấy chiếc thìa, nhẹ nhàng trộn bát cháo, sau đó đưa lên miệng: “Ưm…ngon quá, vừa thanh vừa mát, hương quấn quanh môi, muội muốn ăn thêm nữa!”… Nàng chỉ múc hai ba thìa đã ăn sạch hết bát cháo, ngẩng đầu nhìn Cửu Vi, đôi hàng mày lúc nãy còn nhăn nhó đã giãn ra đôi chút, ánh mắt hiện lên sự tham lam, cái biểu cảm này rõ ràng là muốn ăn thêm một bát nữa.
“Không có đâu!”. Cửu Vi khoanh tay lại: “Huynh chỉ nấu có một bát.”.
“Thì nấu thêm bát nữa!”. Tích Vân hơi năn nỉ.
“Không được!”. Cửu Vi khoát tay chặn lại lời nàng, ngắm nhìn Tích Vân, tựa hồ chỉ có sự tham ăn này của nàng mới khiến y cảm thấy người trước mắt giống Bạch Phong Tịch: “Muội biết quy tắc của huynh mà, mỗi món ăn huynh chỉ nấu một lần.”.
“Nhưng muội là ngoại lệ!”. Nàng nói chuyện rất tỉnh, bất chấp đạo lý.
“Muội là ngoại lệ?”. Cửu Vi nhíu mày, sau đó mỉm cười, giơ ngón tay lên xoa mi tâm đang nhăn lại của Tích Vân: “Vậy kể cho huynh nghe đi, bởi vì huynh cũng là ngoại lệ.”.
Tích Vân nghe vậy cười cười buông bát cháo xuống, mâu quang quét về phía đóa lan đen đang nằm trên bàn, một lát sau nàng mới hỏi: “Cửu Vi, huynh có biết cách tốt nhất để hai quốc gia hợp lại đồng thể là gì không?”
“Hử? Để hai quốc gia hợp lại đồng thể?”. Cửu Vi hơi nhíu mày rồi nói: “Kết đồng minh?”
Tích Vân lắc đầu: “Vậy đổi cách nói khác, để cho hai người hòa hợp đồng lòng, huynh có biết cách nào không?”
Cửu Vi nghe vậy không khỏi trợn mắt, hắn đã mơ hồ đoán ra được ý của nàng nhưng lại không dám tin.
“Làm vợ chồng”. Tích Vân tự trả lời, đứng dậy cầm đóa lan đen kia giơ giơ trước mặt hắn: “Vợ chồng đồng lòng, hai nước đồng thể, tuy hai mà một, biện pháp tốt nhất chính là vương hai nước kết làm phu thê!”.
“Đây là nguyên nhân khiến muội không vui?”. Cửu Vi nhìn Tích Vân, phát hiện ra khi nàng nhắc đến hai chữ phu thê thì trong ánh mắt có một tia mờ mịt.
“Không vui?”. Tích Vân lại cười, nụ cười này chưa kịp dâng lên khóe mắt đã tan biến, đầu ngón tay nàng đùa bỡn đóa lan đen, thản nhiên nói: “Kỳ thật muội đã sớm lường trước hết mọi chuyện, chỉ là không nghĩ đến hắn thật sự sẽ chọn cách này, muội chỉ nghĩ… dù sao hắn cũng còn giữ lại một chút… cuối cùng của bọn muội… Đáng tiếc, hắn vẫn đi đến bước đường này!”.
“Vậy muội định thế nào?”. Hai hàng lông mày của Cửu Vi co lại, cực kỳ không đồng ý.
“Muội à…”. Tích Vân đi tới trước cửa sổ, nhìn đóa lan đen như mực trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng thổi, đóa hoa kia liền bay lên bầu trời: “Đương nhiên là muội đồng ý rồi!”. Nàng nói câu này mà vẻ mặt vô cùng bi ai và bất đắc dĩ, ánh mắt dõi theo đóa lan đen kia, dường như vừa tự tay ném đi thứ gì đó rất quan trọng của mình, vừa không nỡ lại vừa đoạn tuyệt!
“Muội thật sự phải gả cho hắn?”. Cửu Vi đi đến bên cạnh nàng, kéo nàng trở lại: “Tịch Nhi, muội không thể đồng ý, tình nghĩa mười năm… cũng không chỉ có bấy nhiêu đây. Nếu muội đồng ý rồi, các người sẽ đi đến tận cùng! Vậy thì… vậy thì cả muội và hắn đều sẽ hối hận!”
“Cửu Vi…”. Tích Vân vỗ vỗ tay Cửu Vi, lắc đầu mỉm cười, cười đến vân đạm phong thanh, cười đến tâm tình trống rỗng: “Có lẽ đây là ý trời, từ lần đầu tiên gặp nhau đã định là sẽ như thế! Nhiều năm vậy rồi… còn chưa đủ sao? Chỉ là bọn muội luôn không thể đến gần nhau… Khi đến gần nhất cũng vẫn có một tầng khoảng cách… Hắn không thể, muội cũng không thể!”
“Nhất định phải chọn cách này sao?”. Cửu Vi buông tay nàng ra, có chút không đành lòng và bất lực.
“Thời cuộc đã phát triển như vậy!”. Tích Vân vẫn cười, một nụ cười đầy trống vắng. Ánh mắt nàng dời sang những đóa cúc trắng trong hoa viên: “Huống hồ đây thật sự là một cách tốt… Vương là người đại diện cho một quốc gia, là người mà lòng dân luôn hướng tới. Hai quốc vương kết làm phu thê, hai quốc gia kết thành một khối, vậy thì… mới có thể đường đường chính chính kết hợp quốc lực, sau đó…”
“Nhưng mà…”. Cửu Vi lo lắng nhìn Tích Vân, cặp mắt hắn ẩn chứa linh khí như có thể xuyên qua thời gian, nhìn thấu tương lai sau này: “Còn muội? Vì thiên hạ này, muội để cuộc đời của mình trở thành như vậy sao? Muội và hắn thật sự chỉ có thể làm thế này thôi sao?”
“Muội và hắn…”. Vẻ mặt Tích Vân chợt trở nên mờ mịt, mâu quang mông lung nhìn về một nơi xa xôi, dường như đang nhớ về những chuyện xưa cũ: “Mười năm tương giao, bọn muội lại đến nông nỗi này, muội cũng không muốn… Nhưng mà, muội và hắn không còn cách nào khác.”.
“Nếu muội chỉ là Bạch Phong Tịch thôi, ngày ấy đã kéo hắn đi thật xa, chẳng quản thiên hạ hay bá nghiệp gì trong lòng hắn… Chẳng quản hắn là Phong Tức hay Lan Tức, cũng chẳng quan tâm lòng dạ hắn thâm sâu ra sao… Muội chỉ muốn làm một Phong Tịch thỏa chí tang bồng, kéo hồng trần tri kỷ tiếu ngạo khắp non sông, đạp lên năm châu bốn bể… Thế nhưng… Muội còn là một Phong Tích Vân nữa!”. Tích Vân thản nhiên nói, thất vọng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cả đời này, quan trọng nhất vẫn là làm Phong Tích Vân! Cuộc đời muội không chỉ sống vì lý tưởng, tình cảm của bản thân mà còn phải có trách nhiệm và nghĩa vụ với đất nước!”. Ánh mắt nàng dời sang Cửu Vi, bất giác hỏi: “Huynh không phải cũng như vậy sao?”
Cửu Vi cười khanh khách, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài: “Mỗi ngày huynh sẽ nấu những món ăn ngon cho muội, nhất định phải để muội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!”.