Thả Thí Thiên Hạ
Chương 40 : Túy ca khởi ý
Ngày đăng: 04:58 19/04/20
Ngày hai mươi chín tháng tám, đại quân Bạch Phong, Hắc Phong lại lần nữa tụ họp tại Bạch Đô.
Ngày một tháng chín, Phong vương, Tức vương tự mình khao thưởng đại quân trong và ngoài thành. Tới ngày năm tháng chín, đại quân Bạch Phong, Hắc Phong vẫn tiếp tục tụ tập bên ngoài thành Bạch Đô nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngày sáu tháng chín, bầu trời quang đãng.
Phía trước Tả Ý Cung của Bạch vương.
“Bái kiến Phong vương!” Thị vệ trước cung đồng loạt quỳ xuống nghênh đón vị nữ vương như đạp gió mà tới.
“Bình thân.” Tích Vân khoát tay: “Tức vương đang ở trong cung sao?”
“Đại vương đang ở Vũ Hạc Điện.” Thủ lĩnh của đám thị vệ cung kính đáp, nhưng cũng không có lập tức đi thông báo.
Đây là một hiện tượng vô cùng kỳ quái, cho dù là thị vệ, nội thị, cung nhân của Hắc Phong Quốc hay là Bạch Phong Quốc, không cần ai phân phó, bọn họ đều nhất trí với nhau một chuyện, mỗi khi Tức/Phong vương đến thăm thì không cần thông báo, dù là khi Phong vương đang tắm thì Tức vương vẫn có thể đi vào và ngược lại.
“Ừm.” Tích Vân hơi gật đầu, đi thẳng về phía Vũ Hạc Điện, mà Cửu Vi phía sau vẫn luôn như một cái bóng theo sát nàng.
Mới bước vào cửa cung, nàng mơ hồ nghe thấy một tiếng ca từ đằng xa truyền tới.
“…Do thị lâm thủy chiếu phù dong, thanh ti y cựu mi lung yên…”
“Tê Ngô lại đang hát Túy Tửu Ca.” Tích Vân đột nhiên nhăn mày.
“Hoặc là, trong lòng của mỗi người đều muốn trải qua một lần “túy ca”.” Cửu Vi thản nhiên nói.
Xuyên qua hành lang dài, lại đi qua đình đài bát giác, Vũ Hạc Điện liền xuất hiện trước mắt, cung nhân, nội thị đứng trước điện vừa thấy nữ vương đến thì lập tức im ắng hành lễ với nàng.
“…Vãn trang trứ ngã tương khỉ quần. Khải hầu trán phá tương quân lệnh, lục la vũ khai xuất thủy liên…”
Thanh âm ưu nhã lại mang theo vài phần tùy ý từ trong điện truyền ra, ca giả (người ca hát) lãnh diễm vô song cất cao giọng hát vang, giữa đại điện là vũ giả (người nhảy múa) một thân váy đỏ như lửa đang dùng tư thái ưu mỹ phiêu dật để nhảy múa. Trên vương tọa, Lan Tức hơi nghiêng mình dựa trên long ỷ, tay cầm chén ngọc, đôi mắt đen nửa mở nửa khép, không biết là vì rượu ngon mà say, hay là vì đôi ca vũ trước mắt mà say nữa.
“Hồng nhan bích tửu tương ánh liên, lưu ba dục túy ý doanh doanh.”
[Tạm dịch: Mỹ nhân cùng rượu biếc như ánh sáng (khiến người ta) yêu mến, (đôi mắt người con gái khẽ đảo tựa như) sóng gợn nước chảy khiến cho ham muốn được chìm đắm trong đó (của người khác) trở nên đầy tràn]
Tiếng tỳ bà phảng phất như dòng nước róc rách từ trong khe suối chảy ra, tiếng hát như tiếng chuông nhẹ ngân trong gió, trong thanh âm trong trẻo du dương lại mang theo một tia khẩn cầu tình ái. Vũ giả nương theo tiếng đàn nhẹ nhàng bay múa, hồng y vũ động giống như một đám mây đỏ, khói lửa ôn nhu tản ra vẻ đẹp kiều diễm, lại giống như một đóa hồng liên (sen đỏ), kiều mỵ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt mà thơm ngát, trong cánh hoa xuất hiện một gương mặt xinh đẹp giống như từ băng tuyết tan thành…
“Cửu hội bất tri thu vân ám, túng hoan bất ký lưu thủy quang.
Hà xử phi lai bạch ngọc địch, chiết liễu thanh thanh toái phù dong…”
[Tạm dịch: Lâu rồi không gặp sẽ không biết mây mùa thu u ám, thỏa sức vui mừng không còn nhớ rằng thời gian đã trôi qua. Chiếc bạch ngọc địch (một loại nhạc cụ) từ đâu bay tới, thanh âm bẻ cành liễu (ý chỉ sự chia tay) làm hoa phù dung vỡ nát]
Con ngươi nửa khép của Tức vương đột nhiên mở ra, ánh mắt bắn thẳng về phía cửa điện, cử động rất nhỏ này của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của ca giả. Tiếng tỳ bà cùng tiếng ca đều dừng lại, nàng dời mắt nhìn ra, chỉ thấy ngoài điện có một bóng người sừng sững đứng thẳng, bởi vì ngược sáng nên nhìn qua có vài phần âm trầm. Vì khúc ca đột ngột dừng, vũ giả giống như một con rối gỗ mất đi linh hồn, hoàn toàn không biết động tác tiếp theo là gì. Vũ giả nghi hoặc quay đầu, ánh mắt quét qua bóng người vừa mới bước vào cung điện, còn chưa kịp thấy rõ mặt mũi người nọ, một cỗ khí thế đã từ bên đó lăng không ập đến.
“Bái kiến Phong vương.” Phượng Tê Ngô ôm tỳ bà yêu kiều hành lễ.
“Tham…tham kiến Phong vương.” Lang Hoa đột nhiên có chút sợ hãi không rõ nguyên do.
“Đều đứng lên đi.” Tích Vân thản nhiên khoát tay, trên mặt mang theo nụ cười ưu nhã mà yếu ớt: “Tiếng hát của Tê Ngô có thể làm cho người ta quên đi mọi ưu phiền, mà tư thái nhảy múa của Lang Hoa công chúa lại khiến cho người ta thất hồn lạc phách.”
“Đa tạ Phong vương khích lệ, Tê Ngô xin cáo lui trước.” Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng hành lễ một lần nữa, sau đó xoay người đi ra khỏi đại điện.
“Lang Hoa…Lang Hoa…” Lang Hoa siết chặt dải lụa hồng trong tay, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Phong vương một thân hoà khí tao nhã: “Ta…ta muốn đi tìm Tu tướng quân!” Nói xong, nàng vội vàng lao ra khỏi đại điện.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Phượng Tê Ngô cùng Lang Hoa, rồi lại xoay người nhìn Lan Tức đang tựa người trên vương tọa, trong lòng Tích Vân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hoang đường, một bức tranh dường như bắt đầu hiện lên trước mắt nàng… Trên kim điện xa hoa mà trang nghiêm chính là vị đế vương ung dung cao quý. Hắn vừa nhấm nháp rượu ngon vừa thưởng thức đám cung nữ như hoa như ngọc bên trong điện. Trong khi mấy vị phi tần tuyệt diễm đang ca múa thì nàng lại đột ngột đi vào. Sau đó, tiếng ca liền dứt, điệu múa cũng ngưng, đám nữ tử xinh đẹp hoặc vội vàng hoặc lặng lẽ lui đi… Trong một khắc kia, Tích Vân không kìm được mà cười rộ lên, chẳng qua nụ cười kia của nàng lại vô thức lộ ra vẻ bén nhọn mà ngay cả chính nàng cũng không hề hay biết.
“Dường như ta đến không đúng lúc, lại quấy rầy nhã hứng của Tức vương mất rồi.”
“Vậy Phong vương cho rằng khi nào mới là thời điểm chính xác đây?” Lan Tức từ trên vương tọa đứng dậy, tay cầm chén ngọc chậm rãi bước xuống bậc thang, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đối diện.
Nàng nhìn cái người đang từ từ đến gần kia, mặc dù chỉ là tùy ý bước vài bước, thế nhưng động tác này khi rơi lên người hắn lại có một loại cảm giác vô cùng tiêu sái. Nụ cười yếu ớt trên mặt kia, cánh tay cầm chén rượu hơi giơ kia, quả thật không có chỗ nào là không xinh đẹp, không có chỗ nào là không ưu nhã. Ngọc Vô Duyên cùng với Hoàng Triều đều có khí thế và dung mạo không hề thua kém hắn, chỉ là cử chỉ của bọn họ không giống nhau. Ngọc Vô Duyên có sự phiêu dật linh động của tiên nhân, Hoàng Triều có sự khí phách tôn quý của vương giả, mà trên thế gian này, không có ai có thể có được ngôn hành cử chỉ ưu mỹ như họa, lưu loát như nhạc giống như người nam nhân trước mắt này!
“Hay là nhân lúc đêm khuya vắng người…” Hai người cách nhau một bước chân, Lan Tức hơi cúi đầu, con ngươi đen nhánh tựa như hồ sâu không đáy, bởi vì ánh sáng chiết xạ mà hiện ra mấy phần u quang: “Phong vương muốn mang rượu ngon từ Tây Vực tới cùng Tức nâng cốc luận anh hùng?” Dứt lời, ánh mắt của hắn làm như vô tình đảo qua phía sau Tích Vân một cái.
Ngày hai mươi hai tháng chín, Mặc Vũ Kỵ từ Uyển thành một đường chạy tới Lệ thành. Đồng thời, Bạch vương cũng lĩnh quân từ Lệ thành tiến công về phía vương vực Tân thành…
Đây là một cảnh tượng có một không hai trong lịch sử. Bạch vương không ngừng công chiếm vương vực, nhưng chờ đến khi hắn vừa chiếm được thành, Tức vương lại lập tức đuổi sát đến, sau đó Bạch vương lại vội vàng lĩnh quân bỏ chạy, tiếp tục tiến công vào những vương vực khác, mà thành trì hắn vừa mới công phá được liền nhanh chóng rơi vào trong tay của Tức Vương.
Rất nhiều năm sau, khi đoạn lịch sử này được nhắc lại, người ta miêu tả Bạch vương giống như một con sói đói khát, nhưng hắn lại bị vua của muôn thú – mãnh hổ Tức vương – đuổi sát phía sau, vì không muốn trở thành thức ăn cho người khác, hắn đành phải tiếp tục lẩn trốn về phía trước, ven đường không ngừng bắt giữ những con linh dương để bổ sung thể lực, chỉ tiếc “thịt” còn chưa kịp ăn, mãnh hổ đã đuổi tới nơi, vì thế chỉ còn cách bỏ lại con linh dương vừa mới cắn chết để chạy trốn… Bạch vương cứ tiếp tục tiến công và lẩn trốn, còn Tức vương thì tiếp tục truy đuổi và “nhận hàng”, cao thấp giữa hai bên đã sớm rõ ràng hết rồi.
Còn có người đem một đoạn lịch sử này tỷ dụ thành cuộc “đùa giỡn” giữa mèo và chuột. Tức vương đã nắm trong tay toàn cục, thế nhưng lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đùa bỡn với con chuột đã kinh hoảng đến cực độ, cũng chính là Bạch Vương đang chạy trối chết kia. Hắn sao lại không rõ chiêu này của Tức vương, nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng chạy trốn về phía trước, ý đồ nắm lấy kiện vũ khí duy nhất có thể đánh bại con mèo – hoàng đế của đế đô!
Cho nên mỗi khi phải bỏ thành chạy trốn, Bạch vương đều đốt sạch hết những phần lương thảo cùng tài phú trong thành mà hắn không thể mang theo, muốn dùng cách này chặt đứt lương thảo viện trợ của Hắc Phong quân. Nhưng hiển nhiên, những chuyện mà hắn làm hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả. Hắc Phong quân có lương thảo và vũ khí đạn dược sung túc, hơn nữa mỗi khi đến thành thị nào cũng đều phát lương cứu tế nạn dân trong thành, trợ giúp những người dân gặp tai hoạ trùng kiến gia viên, kết quả lại còn làm cho danh tiếng nhân nghĩa của Tức vương càng ngày càng truyền xa!
“Bạch vương này chẳng lẽ không biết, cho dù hắn có chạy trốn tới Bắc Hải đi chăng nữa thì kho lúa của chúng ta vẫn đầy ắp thôi.”
Nhâm Xuyên Vũ tự phụ nói. Phần tài phú mà địa cung của Bạch Phong Quốc tích lũy trong ba trăm năm, cho dù mười cái Hoa Quốc cũng không bì kịp, hơn nữa quốc khố của Hắc Phong Quốc cũng vô cùng tràn đầy, cộng thêm mười năm nay Phong Tức tích lũy, lời này quả thực cũng không phải là nói ngoa!
“Vương của chúng ta có được Bạch Phong vương làm hậu, có thể nói lợi ích tăng cao, thế nhưng điều này cũng là điểm trí mạng duy nhất duy nhất của chúng ta!”
Khi Nhâm Xuyên Vũ nói lời này, bên người chỉ có Mặc Vũ tứ tướng. Nhưng ngày sau, khi những nhà sử gia biên soạn lại Tức vương truyện, trong lúc tìm tài liệu, bọn họ lại phát hiện được bản chép tay của vị quân sư luôn hầu hạ bên cạnh Tức vương này, bởi vậy cũng biết được câu nói ấy, sau đó ghi lại vào sử sách, mà chuyện phát sinh sau này cũng đã chứng minh lời nói đó của hắn.
Lúc Mặc Vũ Kỵ truy kích Bạch vương, Phong Vân Kỵ cũng noi gương tập kích Vũ thành, Nguyên thành, Quyên thành, tới cuối tháng chín, Bạch Phong vương đã đem ba tòa thành trì do Bạch Quốc công chiếm lúc trước nhét gọn vào lòng bàn tay!
Ngày bốn tháng mười, Bạch Phong vương lấy cớ tàn đảng của tứ công tử Bạch Quốc đã trốn vào Yên thành, bởi vậy phát binh công thành. Cùng ngày, Yên thành bị phá.
Sau khi chiếm xong Yên thành, mục tiêu tiếp theo của Bạch Phong Quốc chính là Lượng thành, đến lúc này, vùng Tây Nam của Bạch Phong Quốc, dọc theo Hắc Phong Quốc, lại thêm phía Bắc của Bạch Quốc, ranh giới hơn sáu ngàn dặm xung quanh đều đã thuộc quyền sỡ hữu của Hắc Phong Quốc cùng Bạch Phong Quốc, hơn nửa diện tích của Đông Triều Đế Quốc đã rơi vào tay của Lan Tức và Tích Vân.
Mà ở một nơi khác trên Hoàng Quốc, Kim Y Kỵ của Hoa Quốc dưới sự thống lĩnh của hai vị tướng quân Sương, Tuyết đã công phá được sáu tòa thành ở vương vực, hơn nữa còn liên hợp với tứ công tử Hoàng Vũ của Hoàng Quốc phá được Giám thành của Nam Quốc. Bọn họ hai bên giáp công Trắc thành, dưới tình huống địch nhiều ta ít, tướng quân thủ Trắc thành là Đông Đào Dã chỉ có thể bất đắc dĩ lãnh binh bỏ thành mà chạy. Trước đó, Tam công tử Hoa Quốc đã suất lĩnh năm vạn Kim Y Kỵ tiến công Trắc thành, nhưng lại đại bại trên tay Đông Đào Dã, toàn quân bị diệt, ba vị công tử đều chết trận! Sau khi Trắc thành bị công phá, Thu Cửu Sương, Tiêu Tuyết Không tạm thời lưu lại thành, thứ nhất là vì muốn chỉnh đốn lại đại quân Hoa Quốc, thứ hai là vì muốn tịnh dưỡng một thời gian. Còn Hoàng Vũ thì nhanh chóng lĩnh quân đi hội hợp với Hoàng Triều.
Tới cuối tháng chín, dưới sự lãnh đạo của Hoàng Triều và Hoàng Vũ, trừ Nam Đô cùng Nha thành ra, Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc đã đem hết thảy thành trì ở Nam Quốc đánh hạ.
Đầu tháng mười, Hoàng Triều hạ lệnh cho Hoàng Vũ lĩnh quân tấn công Nha thành, nơi có đại tướng quân Thác Bát Hoằng vốn nổi tiếng là dũng tướng của Nam Quốc thủ hộ, còn hắn thì lĩnh quân một đường tiến thẳng về Nam Đô, ý đồ công phá Nam Đô, chỉ cần phá được Nam Đô thì hắn đã có thể đem cả Nam Quốc nhét vào lòng bàn tay rồi, thế nhưng không ngờ suy tính này vừa ra đã bị phản đối kịch liệt.
“Vương huynh, việc đánh chiếm Nam Đô không cần gấp, xin huynh hãy lưu lại Hợp thành dưỡng thương trước đi, đợi thần đệ phá được Nha thành xong sẽ lập tức cùng huynh công phá Nam Đô!” Hoàng Vũ cung kính khuyên can huynh trưởng.
Sau khi phá được Thịnh Thành, Hoàng Triều liền lĩnh quân truy kích Đinh Tây tướng quân của Nam Quốc, trong lúc quyết đấu, không ngờ Nam quân lại âm thầm lấy Lôi Nỗ Cung ra, trăm nỗ cùng bắn, dưới cơn mưa tên dày đặc đó, cho dù là Hoàng Triều có võ công cái thế, hơn nữa còn có bộ hạ liều chết hộ giá thì hắn vẫn bị mũi tên bắn trúng ngực phải cùng vai trái. Uy lực của Lôi Nỗ Cung không phải mấy loại cung tiễn bình thường có thể so sánh, hai mũi tên này chẳng những bắn thủng áo giáp mà còn cắm thật sâu vào trong thịt, nếu không phải Hoàng Triều có nội lực thâm hậu hộ thể, đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm bị mũi tên bắn chết đương trường rồi!
Mà Hoàng Triều thân bị trúng tên lại không chịu dừng chiến chữa thương, ngược lại vẫn kiến quyết đánh tiếp, đến khi tiêu diệt hết Nam quân mới chịu hạ lệnh quay về Thịnh Thành. Sau khi vào thành, chờ Ngọc Vô Duyên đuổi hết mọi người ra, hắn mới thở phào một hơi rồi lăn ra bất tỉnh, một thân giáp tím cũng đã biến thành giáp màu máu!
Mà ngày thứ ba, hắn đã lập tức lĩnh quân tấn công về phía Lâu thành, sau đó lại tới Luân thành, Dụ thành… Tới hôm qua, khi cùng tỷ thí kiếm thuật với Hoàng Vũ, hắn không tiếp được chiêu kiếm mà Hoàng Vũ đánh ra, cuối cùng ngã xuống đương trường!
“Hoàng Triều, vết thương của ngươi ở gần tâm phế (tim phổi), ít nhất phải điều dưỡng nửa năm, nếu không…sau này sẽ vô cùng nguy hiểm!” Ngọc Vô Duyên luôn lạnh nhạt giờ phút này cũng có chút ngưng trọng nói.
“Ta không có thời gian tịnh dưỡng!” Hoàng Triều quả quyết cự tuyệt.
“Vương huynh!” Cho dù là Hoàng Vũ luôn nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Triều lúc này cũng bất chấp tất cả mà kháng mệnh, lo lắng nhìn hắn: “Chúng ta có thể đánh hạ Nam Đô bất cứ lúc nào, nhưng thương thế của huynh thì không thể chậm trễ được!”
“Chút thương thế này không đáng là gì cả.” Hoàng Triều đứng dậy, thong thả đi tới trước cửa sổ, ánh mặt trời màu vàng theo cửa sổ chiếu lên người hắn, thoạt nhìn giống như ánh sáng từ trên người hắn phát ra, thân ảnh của hắn cũng vì thế mà có vẻ cực kì cao lớn: “Bọn họ đều sắp đến đế đô cả rồi, ta đây sao có thể lạc hậu so với bọn họ được!”
Nghe thấy hắn nói như vậy, chân mày Ngọc Vô Duyên khẽ động. Hắn nhìn bóng dáng ngạo nghễ đang dùng ánh mắt cô độc nhìn lên chín tầng trời kia, chút lo lắng tích tụ trong lòng, rốt cục cũng trở thành sự thật rồi!
“Hoàng Triều, cho dù không nghỉ ngơi nửa năm, ít nhất ngươi cũng phải tịnh dưỡng nửa tháng trước đã, phải biết rằng thân thể của ngươi chỉ là thân thể của người phàm mà thôi, không phải mình đồng da sắt!” Ngọc Vô Duyên vẫn cố gắng khuyên bảo: “Nửa tháng, cho dù bọn họ cố cách mấy thì cũng không thể nắm hết thiên hạ trong lòng bàn tay được.”
“Đúng vậy đó vương huynh, huynh ít nhất phải tịnh dưỡng nửa tháng, trong nửa tháng này thần đệ nhất định sẽ đánh hạ Nha thành, sau đó sẽ đoạt lại Nam Đô!” Hoàng Vũ cam đoan nói.
“Nửa tháng sao, đối với bọn họ mà nói, nửa tháng cũng đủ để bọn họ chiếm lấy ngàn dặm lãnh thổ rồi!” Hoàng Triều cúi đầu, giọng nói kiên định: “Sao ta có thể tranh thủ thời gian bọn họ đang đuổi bắt để tịnh dưỡng được? Thương Mang Sơn… ta nhất định phải đi!”
Trong một khắc kia, Hoàng Vũ cảm thấy trên người vương huynh của mình như đang truyền đến một loại cảm giác gấp gáp, nhưng hắn lại không rõ rốt cục là do vương huynh nóng lòng muốn đem thiên hạ thu vào trong tay, hay là do nóng lòng muốn gặp đối thủ của mình nữa?!
“Hoàng Triều, ngươi không thể lúc nào cũng chỉ nhìn rồi điên cuồng lao về phía trước được, đôi khi ngươi cũng nên dừng bước, sau đó quay đầu nhìn về phía sau và hai bên.” Thanh âm của Ngọc Vô Duyên vô cùng nhẹ, đôi mắt bình thản không chút gợn sóng lúc này lại mang theo một loại cảm giác nhìn thấu số mệnh nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ cùng lo lắng nhìn về phía Hoàng Triều.
“Phía sau ta có ngươi, còn hai bên trái phải thì có những huynh đệ của ta, còn có cả Tuyết Không cùng Cửu Sương, ta không cần phải nhìn.” Hoàng Triều không hề quay đầu lại, hắn nghe ra được sự lo lắng trong lời nói của Ngọc Vô Duyên, cũng hiểu được, chỉ là, hắn không thể dừng lại: “Ta chỉ muốn đi về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất, làm người đầu tiên chạy đến nơi cao nhất, cùng bọn họ gặp gỡ… Sau đó đem thiên hạ này nắm trong lòng bàn tay!”
Ngữ khí không hề thay đổi, không ai nói thêm gì nữa, Hoàng Vũ đau lòng nhìn huynh trưởng, sau đó đem ánh mắt cầu khẩn dời về phía Ngọc Vô Duyên.
Tiếng thở dài của Ngọc Vô Duyên nặng nề vang lên trong phòng.