Thả Thí Thiên Hạ
Chương 53 : Ván cờ trên Thương Mang
Ngày đăng: 04:58 19/04/20
Ngày hai mươi lăm tháng giêng, đại quân Phong – Mặc chuyển quân sang Kình Thành.
Ngày hai mươi sáu, Khang Thành.
“Đã xác định tình hình hiện tại ở Khang Thành.”. Kiều Cẩn đứng giữa thư phòng bẩm báo chi tiết tình hình Khang Thành.
“Ừ.” Tích Vân gật đầu.
“Giờ Thìn hôm nay Vương đã khởi hành, sau giờ Mùi sẽ đến Khang Thành.”. Nhâm Xuyên Vũ vừa nhận được tin tức vội vàng bẩm báo.
“Ừ.” Tích Vân lại gật gật đầu: “Các ngươi vất vả rồi, lui xuống đi.”
“Vâng!”. Kiều Cẩn, Nhâm Xuyên Vũ rời khỏi thư phòng.
Đợi hai người đi rồi, Tích Vân mới đứng dậy đẩy cửa sổ, bên ngoài hoàng hôn đã lên, tuyết mấy ngày nay còn chưa tan hết, trắng phau đọng dưới ánh nắng chiều, sắc trời còn chưa trở nên tối hẳn.
“Cuối cùng thì tuyết mùa đông cũng sẽ tan hết.”. Tích Vân thở dài: “Lại đến mùa xuân hoa nở.”.
Ánh mắt nàng dừng trên một cành hàn mai trong đình viện, có lẽ vì mùa hoa đã gần hết, những cánh hoa bị gió thổi rơi lả tả xuống đất, tựa như cơn mưa đỏ thắm cả một vùng tuyết đọng.
“Nâng chén chúc đông phong, thả bước ung dung.
Liễu tím buông rũ nối thành Đông,
Chốn ấy khi xưa tay nắm chặt,
Dạo khắp mọi vùng.” [1]
Trích Lãng đào sa – Âu Dương Tu, thời Bắc Tống
Nàng bất tri bất giác nhớ lại, hồi tưởng quang cảnh năm đó khi cùng Lan Tức san bằng Đoạn Hồn Môn.
Lúc ấy là mùa xuân tháng ba, thời tiết vô cùng đẹp, hoa đào nở rộ như những áng mây màu, hai người mang theo một vò rượu ngon, vừa đi vừa ngắt hoa ca hát, tựa như chỉ đang đi du xuân thưởng ngoạn chứ không phải đang bước vào Đoạn Hồn Môn mà nhân sĩ võ lâm vốn kinh sợ, úy kỵ. Khi ấy cả hai đều còn trẻ tuổi, khi ấy chỉ là hai thiếu niên khí phách ngang nhiên, khi ấy vô câu vô thúc tùy ý tiêu sái, vậy mà nay…
“Nỗi khổ gặp gỡ, chia ly thật gấp gáp,
Hận đến vô cùng”.
Nàng giơ tay tiếp được một đóa hoa mai phiêu lãng trong gió: “Năm nay hoa hồng hơn năm ngoái…”
“Chỉ tiếc rằng năm sau hoa sẽ đẹp hơn nữa,
Nhưng biết ngắm cùng ai?”
Một giọng nói khẽ vang lên, nhạt nhòa và xuất trần tiếp lời nàng.
Nàng ngước mắt nhìn, một thân ảnh còn thuần khiết hơn tuyết trắng đọng, phong tư còn nhẹ hơn cánh hoa rơi yên lặng đứng trong viện.
“Đã lâu không gặp.”. Hai người cùng nói một câu.
Một câu nói nhẹ nhàng thản nhiên đã khiến hai người dường như trải qua mấy đời giờ mới gặp lại, kể từ cái ngày hai người cùng nâng cốc vui vẻ ở Hoa Đô cũng đã trải qua nhiều năm, chợt hồi tưởng lại mọi chuyện dường như vừa ở kiếp trước, khi đó tâm ý tương thông mà nay địch ta bất đồng.
“Không ngờ cảnh tuyết đọng mai rơi này ta lại được thưởng ngoạn cùng thiên nhân.”. Tích Vân nhẹ nhàng thở dài nhìn người trước mắt như ngọc xuất trần, ánh mắt tiếc nuối, thương cảm.
“Có thể ở núi cao cùng thưởng trăng, có thể ở Khang Thành cùng ngắm mai rơi tuyết đọng, cho dù là nhân sinh ly hợp, đời người vô thường, Vô Duyên cũng cảm thấy không hối tiếc.”. Ngọc Vô Duyên nhón tay lấy một chút tuyết từ trên cành cây, cổ tay nhẹ nhàng giơ lên, tuyết liền rơi vào lòng bàn tay Tích Vân, tuyết trắng mai đỏ chiếu rọi thành một bức tranh tuyệt đẹp.
“Hôm nay đến đây là Ngọc Vô Duyên hay là tôn sư thiên nhân của Hoàng Vương?”. Tích Vân nhìn mai tuyết trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng hỏi.
“Nữ vương Bạch Phong quốc Phong Tích Vân và nữ hiệp Bạch Phong Tịch danh chấn võ lâm, nàng có phân biệt hay không?”. Ngọc Vô Duyên thản nhiên hỏi ngược lại: “Tức Vương và Hắc Phong Tức nàng có thể xem như hai người hay không?”
Tích Vân không nói gì.
“Cho nên, là Ngọc Vô Duyên hay là thiên nhân Ngọc gia Ngọc Vô Duyên thì cũng có gì khác nhau?”
Tích Vân nhìn chàng, nhìn đôi mắt thanh tịnh như thấu hồng trần của chàng, xuyên qua khoảng không hồng trần mênh mông lại ẩn chứa một chút mỏi mệt. Người này cho dù ở đâu, bao giờ, cũng luôn để lại trong lòng nàng một sự thương tiếc khó lý giải.
Nhìn hồng trần mỏi mệt, nhìn tình đời nhạt phai, cho nên tâm chàng luôn như hồ nước phẳng lặng không gợn sóng, cho nên chàng luôn tiêu sái đến, tiêu sái đi không ai tìm được, chỉ là sâu trong đôi mắt nhu hòa kia vì sao lại có khắc một tia bi ai, sâu sắc và đau đớn đến thế?
Người đời kính ngưỡng chàng, yêu mến chàng, dựa vào chàng, nhưng người đời không hề thấu hiểu chàng! Lòng chàng chất chứa biết bao nhiêu mỏi mệt, chất chứa biết bao nhiêu cô độc và tịch liêu…
Vô Duyên…
Nàng hít vào thật sâu, cúi đầu, thu lại tất cả tâm tình: “Ngọc công tử lần này đến đây có việc gì?”
Ngọc Vô Duyên nhìn nàng, thật lâu sau mới đưa tay ra: “Ta tới tìm nàng để hạ bàn cờ.”
Tích Vân chấn động, ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện kia.
Ánh mắt chàng như xuyên thấu vạn vật nhân sinh, thanh tẩy mọi thứ trên đời nhưng vẫn cách trần, vô tình như vậy.
Ngọc Vô Duyên giơ tay nắm lấy tay Tích Vân, hợp với mai rơi tuyết đọng trong lòng bàn tay nàng, trong tay hai người đều là những bông tuyết trắng lạnh lẽo.
Ngưng mắt nhìn nhau, bốn mắt gần sát, chàng bình tĩnh nhẹ nhàng phun ra từng chữ một: “Ngọc Vô Duyên và Phong Tích Vân sẽ vì thiên hạ thương sinh mà định toàn cục – hạ ván cờ trên đỉnh Thương Mang!”
“Ván cờ trên đỉnh Thương Mang?”. Tích Vân kinh ngạc nhìn hắn.
“Đúng, hạ ván cờ trên đỉnh Thương Mang.”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên trói chặt Tích Vân, ánh mắt như muốn nhìn thấu đáy lòng của nàng: “Không phải dựa vào trí, mà dựa vào tâm của nàng! Ván cờ này nàng muốn đánh như thế nào là do tâm của nàng! Kết quả sẽ là điều trong lòng nàng mong muốn nhất!”
Ván cờ này nàng muốn đánh như thế nào là do tâm của nàng! Kết quả sẽ là điều trong lòng nàng mong muốn nhất!
Một câu nói nhẹ nhàng khinh đạm nhưng lại như sấm sét oanh liệt, đánh từng hồi oang oang vào màng tai của nàng, đánh trúng trái tim đang đập mạnh mẽ như từng hồi trống!
Thứ gì là thứ nàng mong muốn nhất? Thứ gì là thứ trong lòng nàng muốn nhất? Nàng… Hơn hai mươi năm qua, nàng có từng suy nghĩ đến hay không? Nàng có từng thừa nhận hay không? Nàng có từng thành thật trả lời hay không? Hay là nàng chưa bao giờ chịu đặt câu hỏi?
Nhưng người trước mắt này vì sao lại hỏi nàng như vậy? Nhưng… vì sao nàng lại cảm thấy không thể che giấu nổi chàng ta như vậy? Chàng ta như nhìn thấu mọi thứ nàng đang cố gắng giấu, nhìn thấu mọi hi vọng nàng đang cố che đậy!
Bạch Phong Tịch biết mình thật sự muốn gì, nhưng Phong Tích Vân không có thứ thật sự mong muốn!
Bạch Phong Tịch biết mình muốn gì nhất, nhưng Phong Tích Vân không thể lấy được thứ mình muốn nhất!
“Dùng tâm của nàng, vì thiên hạ sinh linh mà định kết cục trên đỉnh Thương Mang!”
Thanh âm kia gần ngay trước mắt như tiếng thì thầm khinh đạm nhẹ nhàng, như từ phía chân trời xa xôi truyền đến, như tiếng chuông chiều vọng thấu tâm môn!
Ngày hai mươi bảy, sắp qua giờ Dần.
Tia nắng ban mai nhàn nhạt chiếu rọi, Kiều Cẩn nhẹ nhàng buông dây cương ra, con ngựa liền nhanh chóng phóng đi, tiếng chân người rộn rã vang lên trong buổi sáng sớm. Tuần tra Khang Thành xong, hắn muốn đến chỗ Phong Vương báo cáo mọi việc, nhân tiện thỉnh an ngài.
Mới tới trước phủ đệ Khang Thành, Kiều Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, không khỏi giật mình, dây cương không tự giác kéo nhanh, con ngựa kêu lên một tiếng, dừng lại đằng trước.
“Tướng quân?”. Binh lính phía sau nghi hoặc kêu lên.
Kiều Cẩn ổn định tinh thần, xuống ngựa, giao dây cương cho người hầu rồi nói: “Các ngươi thay ca trước đi.”
“Cửu Vi, ngày mai muội lại đến tìm huynh.”. Tích Vân không thèm để ý vẫy vẫy tay.
Cửu Vi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người, tức khắc trở nên tĩnh lặng.
Một người nửa nằm trên giường, một người ngồi ở nhuyễn tháp, một người nhìn chăm chú vào đỉnh trường, một người nhìn chằm chằm vào bàn trà, tâm tư cả hai đều ngẩn ngơ, ánh mắt thỉnh thoảng chạm vào nhau, mê ly như huyễn, mờ ảo như mộng.
“Tích Vân.”. Thật lâu sau, mới nghe Lan Tức nhẹ nhàng gọi.
“Ừ?”. Tích Vân lên tiếng trả lời, nhìn về phía người trên giường, ánh mắt như vậy làm cho nàng không tự chủ được đi đến, ngồi xuống mép giường.
Lan Tức nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, dịu dàng, ấm áp, nhẹ nhàng thở dài: “Chúng ta đều còn sống!”,
Một câu nói, an hai tâm.
Đúng vậy, cả hai đều còn sống, còn sống mới có tương lai, nếu chết rồi, cả đời chỉ còn lại hối hận! Cho nên, may mắn là họ còn sống!
“Thế nhân đều nói ta và nàng sáng suốt, nhưng kỳ thật chúng ta đều ngu muội! Chúng ta có thể nhìn thấu nhân tình thế thái nhưng lại không thấy rõ bản thân, không thấy rõ đối phương, chỉ đến khi bị hủy đi mới tỉnh lại!”. Lan Tức vuốt ve bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, có chút giễu cợt cười nói.
“Chúng ta quen biết nhau mười năm nhưng từ lần gặp mặt đầu tiên đã không đối xử thật lòng với nhau.”. Tích Vân cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang quấn quít lấy nhau, nhàn nhạt mỉm cười: “Giấu giếm lẫn nhau, kiêng kỵ lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, lại dây dưa với nhau, cho đến nay… Đời người không có nhiều cái mười năm, cũng không có mấy người có được mười năm như chúng ta, cho nên… Mấy ngày nay ta cuối cùng cũng đã suy nghĩ kỹ, chúng ta hẳn phải có rất nhiều điều muốn nói rõ ràng, rất nhiều thứ muốn giải thích rõ ràng với nhau, chỉ là… Giờ phút này, ta lại cảm thấy không cần nữa.”.
“Ừm!”. Lan Tức cười nhẹ nhàng đồng ý, mười đầu ngón tay bám chặt lấy tay nàng, mắt nhìn nhau, giờ phút này, không cần ngôn ngữ, ánh mắt đã nói lên tất cả!
Không còn là ánh mắt sâu thẳm khó dò, không còn là nụ cười mỉa mai chế giễu, không còn là những tính toán ngờ vực của ngày xưa, cũng không còn trốn tránh lẫn nhau nữa, chưa bao giờ họ sáng suốt thản nhiên, chưa bao giờ họ tâm đầu ý hợp, tâm ý tương thông như vậy!
Sao phải nhắc lại trước đây, sao cần phải giải thích mười năm giấu diếm thân phận, trêu chọc đùa giỡn với nhau trên giang hồ, trước Lạc Anh Sơn do dự, che giấu năm vạn Phong Vân kỵ đề phòng… những đau xót và oán hận khi bị mũi tên của Hoàng Triều bắn trúng, khi dùng cả tính mạng để cứu giúp người kia, khi bất chấp thân phận ôm chặt lấy nhau giữa thiên quân vạn mã, đều đã tan thành mây khói!
Đúng vậy, không cần nói nữa, bọn họ từ lâu đã dùng sinh mệnh mình để nói, để tỏ bày tất cả!
Giờ khắc này, bốn mắt chạm nhau, hai trái tim gắn bó, vĩnh viễn đi cùng nhau cho đến thiên trường địa cửu!
Tay trái nàng quấn quít nắm chặt lấy tay hắn, tay phải khẽ giơ lên vuốt ve mái tóc dài xám trắng, vuốt ve dung mạo đầy phong sương kia, đôi mắt nhu tình như nước, trong lồng ngực nàng trào dâng sự dịu dàng.
“Hồ ly đen, sau này chàng nên sửa lại là lão hồ…”. Một chữ “ly” còn chưa kịp nói ra đã phải nuốt vào cổ họng.
Môi hắn chạm vào môi nàng, hơi thở quấn lấy nhau, hai tròng mắt khẽ nhắm, uyển chuyển kề sát gương mặt.
Trăng sao lúc này chợt trở nên mông lung, đêm đẹp yên tĩnh.
Nàng nhận ra giờ phút này phu quân đang ở phía trước, giờ phút này tình nồng ý động!
Mở tấm bình phong bằng ngọc bích, để phù dung che lại màn trướng, để hương thơm âm thầm tỏa ra, để đôi chim hát khúc uyên ương!
Môi hắn đảo qua nóng như lửa, đôi tay mơn trớn nóng như lửa, những tiếng khẽ gọi nàng nóng như lửa, tiếng hít thở kia cũng nóng như lửa, lửa từ tứ chi bách hải thiêu đốt nàng, nóng đến mức thân thể như muốn tan ra… Trái tim lại mềm mại như nước, lưu luyến lan tràn, như từng hạt thủy châu rơi xuống ngọn lửa đang bừng cháy, kích thích sự mát lạnh rùng mình… Nàng vươn tay, ôm chặt lấy hắn, cổ tương giao, xương cốt tiếp cận, tim đập cùng nhau, mặc cho ngọn lửa kia đốt cháy, mặc cho dòng nước gợn sóng như thủy triều, mặc cho nước lửa quấn lấy nhau, mặc cho sự run rẩy không ngừng nghỉ, chỉ thầm mong cứ như vậy… để thời gian này vĩnh viễn ngừng trôi, để giây phút này là sau cuối!
………
Tia nắng ban mai len lén chui vào khung cửa sổ, xuyên qua tấm rèm lụa mỏng trên giường, thật hạnh phúc, hạnh phúc nhìn người đang ôm mình ngủ.
Tóc xoắn vào nhau, đầu dựa vào đầu, cổ kề bên cổ, tay ôm lấy bả vai, tay ôm chặt thắt lưng, khuôn mặt hắn thật an tĩnh, vẻ mặt thật điềm đạm.
Mắt hơi mở, dần dần thích ứng với ánh sáng trong phòng, quay đầu, si ngốc nhìn khuôn mặt đang ngủ kia, nhẹ nhàng hôn một cái.
Nàng khẽ đứng dậy, bước xuống giường, mặc quần áo vào.
Giơ tay mở cánh cửa sổ đang đóng chặt, ánh mặt trời sáng chói liền tràn vào trong phòng, giữa ánh nắng ấm áp vàng rực của bình minh có pha lẫn một chút se lạnh của cơn gió sớm, rót vào phòng sự nhẹ nhàng thoải mái.
Nàng híp mắt, mặc cho gió mai thổi tung mái tóc dài, mặc cho gió mát mơn trớn đôi gò má, để lại một chút lành lạnh trên gương mặt.
“Mặt trời đẹp như vậy, thời tiết tốt như thế, thực thích hợp để đi xa.”. Nàng không cần quay đầu cũng thừa biết phía sau có người đang nói.
Ánh mắt người phía sau u trầm nhìn nàng, trong lòng ngàn vạn tâm tư, thấy nàng một thân áo trắng, tóc dài buộc tùy ý, cũng đủ hiểu rõ chuyện gì. Phút chốc, trong lồng ngực hắn như có vạn dòng nước thủy triều, sóng to nổi lên… Thần sắc không hoảng, trấn định thong dong.
“Ta phải đi, chàng hẳn cũng biết, cũng đã hiểu được.”.
Người bên cửa sổ quay đầu, tươi cười sáng lạn, dáng vẻ tiêu sái tùy ý, ánh mặt trời uốn lượn quanh thân nàng tạo nên một tầng sáng nhàn nhạt, giống như từ chín tầng trời rơi xuống, cũng giống như tan vào chín tầng trời.
Lan Tức bất lực ngồi trên nhuyễn tháp, khẽ nhắm mắt lại.
“Biết và hiểu là một chuyện, chấp nhận hay không lại là chuyện khác!”. Một lúc lâu sau, trong phòng mới vang lên thanh âm khàn khàn của Lan Tức.
Tích Vân hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt như nước nhìn hắn: “Ta vốn đã phải sớm rời đi, như vậy có lẽ sẽ không sinh ra nhiều chuyện phức tạp. Ta biết rõ hai người chúng ta không thể chung bước đồng tâm, thế nhưng ta vẫn ở lại, vì chàng. Một nửa là do ta hoài nghi và đề phòng, nửa còn lại là do ta…không muốn, ta luyến tiếc chàng!”.
“Vậy mà giờ nàng lại muốn bỏ ta sao?”. Lan Tức ngước mắt nhìn nàng, nụ cười trên gương mặt trở nên yếu ớt, có chút buồn bã: “Kỳ thật… Nhiều năm như vậy, ta vốn đã nhận thấy giữa hai người chúng ta có sự ràng buộc, thế nhưng đối với nàng, ta không thể xác định cũng không dám xác định, ta nghĩ đó là do ta thật sự sợ hãi. Ta sợ khi tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, cũng là lúc nàng bỏ ta mà đi, ta sợ nàng rời đi!”.
“Hồ ly đen…”.Tích Vân nhẹ nhàng thở dài bước tới nhuyễn tháp, không tự chủ được giơ tay vuốt ve đôi hàng mày dài của Lan Tức: “Chàng nói xem, nếu Phong Vương, Tức Vương cùng sóng vai nhau đi xuống, kết quả sẽ như thế nào?”
Lan Tức ngắm nhìn nàng, nhìn đôi mắt sáng trong như nước của nàng, dường như tất cả mọi thứ đều hiển hiện trong đó, cũng dường như hàm chứa tất cả trong đó!
“Chàng và ta đều rõ mà, có vô số khả năng!”. Đầu ngón tay Tích Vân xoa xoa mi tâm đang nhíu lại, thương tiếc nhìn khóe mắt có những nếp nhăn kia: “Vô số khả năng đó đơn giản chia làm hai nhóm, tốt và không tốt, nhưng bất luận là người nào, chàng biết ta cũng sẽ không hài lòng!”
“Là Phong Tích Vân cũng được, là Bạch Phong Tịch cũng được, miễn là trong lòng không thay đổi. Thế nhưng những người trước kia đã chết, những trận máu tươi đã đổ xuống thì không thể lau đi, cũng không thể quên, hơn nữa sau này có thể sẽ còn có nhiều cảnh sinh ly tử biệt, máu đổ hồn phi mà ta không muốn thấy nữa! Ta không thể cùng chàng đợi ngồi trong hoàng thành nhìn vạn cốt thành tro, cười ngắm vạn dặm giang sơn, ta… Ta chỉ thích hợp già đi trong giang hồ!”.
Tích Vân cúi đầu nhìn đôi mắt đen như mặc ngọc ở phía trước, trong con ngươi hắn chất chứa thiên ngôn vạn ngữ, ẩn giấu ngàn vạn tâm tư, thế nhưng nàng đều hiểu rõ hết! Khoảnh khắc ấy, tim nàng chợt mềm đi, tâm cảm thấy chua xót, có điều, nàng vẫn quyết chí kiên định!
“Bạch Phong quốc và Phong Vân kỵ ta giao phó cho chàng, hãy đối đãi tình cảm với họ, họ nhất định sẽ không làm trái lệnh của ta. Bằng khả năng của chàng, tất không phụ ta ủy thác! Khi ta đi rồi, chàng mới không còn cố kỵ và ràng buộc, có thể tự do hành động, ôm lấy thiên hạ này vào trong lòng!”.
“Hồ ly đen, bất luận ở đâu, ta đều sẽ quan sát chàng! Cả đời này, ta đều sẽ nhớ chàng, sẽ ngắm nhìn chàng!”. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng vỗ về dung nhan làm nàng muôn phần đau lòng, ánh mắt mơ hồ, cúi đầu, khẽ nói: “Giờ phút này, giờ phút này… đối với ta… chàng là đẹp nhất!”
Đôi môi nàng dịu dàng hôn lên cặp mắt đen như mặc ngọc kia, đem ngàn vạn tình ý nhẹ nhàng gửi vào chiếc hôn, dù tim đau như bị đao cắt, dù thân đau như bị tên xuyên thủng, nàng cũng đã quyết định!
Căn phòng chợt trở nên tĩnh lặng, trống trải, chỉ còn cơn gió lạnh không ngừng thổi vào, phất qua song cửa sổ, lướt qua tấm rèm tơ, thổi tung mái tóc dài màu xám trắng, bao phủ một người đang ngồi si ngốc, đôi mắt lờ mờ thất thần.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, như ảo như mộng.
Vừa rồi… Vừa rồi tất cả có phải đều là mơ không? Vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra hết? Vừa rồi mọi thứ đều không có thật phải không?
Thế nhưng lồng ngực đau nhói đã nhắc nhở hắn: Tất cả mọi thứ đều là sự thật!
Làm bạn với nàng mười năm, nàng thật sự đã hút sinh mệnh của hắn!
Người đêm qua còn ôm hắn, đêm qua còn nằm bên cạnh hắn, thế mà bây giờ đã thật sự bỏ hắn mà đi! Từ nay về sau, nàng đã biến mất cùng với sinh mệnh của hắn, mãi mãi không bao giờ xuất hiện.
Lồng ngực đau đến mức chết lặng, sau đó rơi vào khoảng không, gió thổi qua, chỉ còn tiếng hồi âm đã chết.
Ánh mặt trời thật u ám, thiên địa ngoài cửa sổ trở nên ảm đạm, có những thanh âm ù ù mơ hồ lọt vào tai… Toàn bộ mọi thứ trong mắt hắn vì sao đều trở nên vô sắc? Toàn bộ mọi thứ lọt vào tai vì sao trở nên vô nghĩa?
Hắn mơ hồ như hiểu được, mơ hồ cảm thấy tức giận!
“Xú nữ nhân chết tiệt!”. Một tiếng hét to xông thẳng đến chín tầng trời, làm cả Khang Thành chấn động.
Đó là Lan Tức công tử tuấn nhã, đó là Tức Vương tiêu sái ung dung mà từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên mất phong độ hét to như thế!