Thả Thí Thiên Hạ

Chương 6 : Triều hứa Tịch một lời kỳ hẹn

Ngày đăng: 04:58 19/04/20


“Giản, thu kiếm.” Sau lưng nàng bỗng truyền đến tiếng nói lành lạnh của ai đó, nhẹ nhàng mà uy nghiêm, tựa như thanh âm hời hợt của đấng vương giả, không giận mà uy phân phó cho thần tử.



Chàng trai áo tuyết nghe vậy kình lực toàn thân tức khắc tản đi, sát khí trong mắt cũng giảm xuống, muốn rút kiếm ra nhưng Phong Tịch lại giữ chặt mũi kiếm. Y cố gắng dùng lực vẫn không thể lấy được kiếm, màu lam nhạt trong đôi mắt vừa giảm đi bất chợt tăng thêm, nhìn chằm chằm vào Phong Tịch như muốn chiến đấu rồi cố gắng thập phần kiềm chế.



“Cô nương cũng buông tay ra được không?”. Giọng nói của người kia vang lên thản nhiên như ra lệnh, dù vậy cũng không làm người ta khó chịu, chỉ cảm giác vốn dĩ hắn được sinh ra là để hiệu lệnh cho kẻ khác.



“Không buông thì sao?”. Phong Tịch chẳng thèm quay đầu lại, lãnh đạm trả lời.



“Tỷ tỷ?”. Hàn Phác kéo kéo ống tay áo nàng, không rõ hành động này của nàng có ý gì.



“Phải như thế nào thì cô nương mới bằng lòng buông tay?”. Thanh âm sau lưng vang lên lần nữa, hàm chứa sự nhẫn nại và hiếu kỳ.



“Xin lỗi nhé!”. Phong Tịch khẽ phun ra một câu, nhìn chòng chọc vào chàng trai áo tuyết.



“Xin lỗi?”. Giọng nói sau lưng dường như đang mang vài phần buồn cười.



“Thuộc hạ của huynh vô cớ rút kiếm ám sát đệ đệ của ta, nếu ta không đến kịp, chẳng phải tiểu đệ sẽ mất mạng dưới kiếm của y sao?”. Phong Tịch vẫn không quay đầu lại mà dán chặt mắt vào tuyết y nam tử, nét lười biếng trên khuôn mặt nàng nàng hóa thành vẻ nghiêm nghị: “Có thể trong mắt các vị mạng người chỉ như cỏ rác nhưng đối với ta, đệ đệ còn quý hơn bất kỳ bảo vật nào trên đời!”



“Lệnh đệ vẫn chưa bị thương mà!”. Tiếng nói phía sau lạnh dần.



“Vì chưa bị thương hay mất mạng nên các người mới không cần xin lỗi hay chịu trách nhiệm về hành vi của mình, đúng không?”. Tròng mắt Phong Tịch bắn ra tia sắc bén làm người nam áo tuyết không khỏi phát run, nhưng tính cách kiêu ngạo không cho phép y cúi đầu chịu thua, vẫn tỏ ra lạnh lùng đối diện Phong Tịch.



“Đã như vậy …” Phong Tịch nghiêng đầu nhe hàm răng trắng tinh, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười nàng lấp lánh như tuyết ngọc: “Ta cũng từng giết không ít người nhưng tự hỏi bản thân đã giết người vô tội nào chưa, hay là ta cũng thử giết một kẻ lạ mặt xem sao!”



Nam tử áo tuyết vẫn còn chưa hoàn hồn bởi nụ cười của nàng, cổ tay đã cảm thấy đau nhức, sau đó năm ngón tay tê tái, bảo kiếm nhanh chóng tuột xuống.



“Công tử cẩn thận!”. Nam tử áo tuyết lấy lại tinh thần kêu lên sợ hãi, không để ý bản thân mà chỉ lo nhắc nhở chủ tử.



“Huynh cũng nếm thử cảm giác này đi!”. Phong Tịch khẽ quát lên, đoạt kiếm y trong nháy mắt, khẽ đảo cổ tay, trường kiếm hóa thành cầu vồng nhắm thẳng vào bóng người sau lưng. Nàng thực hiện liên tục các động tác này chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức khiến người ta chưa kịp phản ứng đã thấy ánh kiếm sáng rực như mặt trời xông đến chín tầng mây, kề sát cổ người đối diện.



Vị công tử thấy kiếm quang đâm tới linh hoạt như vô lực, lại trong chớp mắt gần ngay trước mặt mình, hàn khí dày đặc, thân thủ cô gái sắp đến đã không thể khinh thường được! Hắn cấp tốc tránh sang bên trái, kiếm thứ nhất chỉ xẹt qua thân, nhưng chưa đợi hắn có thời gian để thở, kiếm thứ hai đã lướt đến như bóng ma, đâm thẳng vào hai mắt.



Người nọ không ngờ đối thủ nhanh đến thế, không thể tránh kịp, hắn giơ tay áo, lam quang chợt lóe, khó khăn lắm mới chặn được trường kiếm. Mũi kiếm nàng chỉ cách mí mắt hắn không đến nửa tấc!



Down.load tại fan.page.ngôn.tình.miễn.phí.



“Công tử!”. Nam nhân áo tuyết thấy thế không khỏi lo âu, muốn động thủ nhưng lại cố hết sức nhẫn nhịn.



“Không tệ!”.



Cổ tay Phong Tịch hơi run, mũi kiếm đập vào trên vật phát ánh sáng xanh – một thanh loan đao lam nhạt dài tầm một thước, dưới ánh mặt trời màu của nó di động thành hình trăng khuyết, quang mang sâu thăm thẳm. Người kia vận lực vào cánh tay, đao kiếm chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, cổ tay hai người đều cảm thấy tê rần.



“Công lực tốt!”



Lần này là vị công tử kia cất tiếng khen ngợi, lời còn chưa dứt, đoản đao đã rạch một đường, mang theo lam quang yêu dị quét qua gáy Phong Tịch. Phong Tịch thấy vậy rùng mình, trường kiếm trong tay nhảy múa dệt thành một bức tường tuyết rậm rạp. Lam quang đang di chuyển ngừng trước bức tường tuyết, chỉ nghe âm thanh của đao kiếm vang lên “đinh, đinh, đinh…”, hai người tiếp cận nhau, trong nháy mắt giao thủ đến bốn, năm chiêu nhưng không ai phá được phòng thủ của đối phương.



“Tiếp chiêu!”.



Phong Tịch quát nhẹ một tiếng, cổ tay phải vừa chuyển động, trường kiếm quay lại va chạm đoản đao của người kia, tiếp đó đâm về phía ngực. Đồng thời tay áo trái nàng phất lên như mây trắng lăng không, bay thẳng đến trước mặt địch thủ, còn chưa đến nơi, gió trong tay áo đã đâm vào da thịt đau nhức.



Mà người nọ tuy kinh ngạc bởi công lực của nàng khá cao, biến chiêu cực nhanh nhưng vẫn không chút hoang mang. Tay phải hắn giơ lên, đoản đao ngăn cản trường kiếm đang đâm tới trước ngực, tay trái cũng vung lên hóa thành chưởng đao, mang theo tám phần công lực, chém thẳng về tay áo trái Phong Tịch.



“Ha ha… Tiếp thêm chiêu này nữa!”



Phong Tịch thấy vậy cười vui vẻ, cổ tay trái nhấc lên, tay áo trước khi chạm vào chưởng đao của tên công tử bỗng biến mất, trong nháy mắt lại cuốn đến nhanh hơn điện cắt thẳng vào chưởng trái của hắn! Nếu như chiêu này của nàng thành công, hắn chắc chắn sẽ mất luôn một bàn tay!



Võ công người kia cũng rất cao minh, đứng trước hiểm nguy vẫn không tỏ vẻ sợ hãi. Vào lúc tay áo nàng chạm vào chưởng hắn, chưởng biến thành trảo, một trảo năm ngón cắm xuống, chỉ nghe một tiếng “Hí” giòn tan, cả hai liền tách nhau ra, nửa ống tay áo phiêu phiêu trên không trung rơi xuống giữa hai người.



“Tỷ tỷ!”. Hàn Phác thấy thế vội vàng chạy đến bên cạnh Phong Tịch.



“Công tử!”. Nam tử áo tuyết cũng gấp rút đến cạnh người kia, trừng mắt nhìn Phong Tịch, nét mặt vừa thẹn vừa giận. Thẹn là do mình tự phụ kiếm thuật tuyệt thế, hôm nay lại bị người ta đoạt kiếm! Giận là vì cái cô thôn nữ này lại dám động thủ với công tử.



“Tỷ tỷ, tỷ không bị thương chứ?”. Hàn Phác lo lắng nhìn Phong Tịch.



“Không sao.” Phong Tịch cúi đầu cười bảo cậu đừng lo lắng, bên trái đã mất nửa ống tay áo, nàng khẽ giơ lên lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, thanh khiết như bạch ngọc, chỉ có bàn tay hơi đen đen bẩn bẩn: “Chà, mất một đoạn tay áo! Nhiều năm rồi không gặp được đối thủ như vậy!”.



“Công tử, ngài không sao chứ?”. Nam tử áo tuyết cũng quan tâm hỏi han chủ nhân, nếu công tử ở bên cạnh mình mà bị thương, vậy thì thật là… Nghĩ thế y không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, hai tay nắm chặt.



“Giản, không cần tự trách mình.” Người nọ trấn an y, nâng tay trái của mình lên xem, mu bàn tay còn lưu một vết máu nhàn nhạt chừng ba tấc: “Võ công của vị cô nương này trên giang hồ hiếm có đối thủ, ngay cả ta cũng không thể chiếm ưu thế!”.



Phong Tịch nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn, vừa thấy hắn thì ngẩn người ra!



Hóa ra là một vị công tử trẻ tuổi đẹp trai anh tuấn, tuổi chừng hai lăm, hai sáu, dáng người cao ráo, mặc bộ cẩm bào màu tím nhạt, mái tóc đen dài được buộc sau đầu bởi một đoạn dây gấm tím than. Tựa hồ ông trời đã lựa chọn những loại ngọc thạch tốt nhất để đúc nên khuôn mặt tuyệt thế của hắn, đôi con ngươi ánh lên sắc vàng nâu hiếm thấy, thần thái tôn quý cứ tùy ý đứng như vậy, phảng phất như vương giả quân lâm thiên hạ, ngạo nghễ nhìn xuống nghìn dặm giang sơn cùng muôn vạn con dân dưới chân mình.



“Ồ, đây là lần đầu tiên ta gặp được một người có khí thế và vẻ ngoài ngang với con hồ ly đen.” Phong Tịch nhìn công tử áo tím không khỏi mở miệng lẩm bẩm.



“Tỷ tỷ, tỷ nói gì cơ?.”. Hàn Phác hỏi lại, chỉ vì thanh âm của nàng đích thực quá nhỏ, chẳng thể nghe được gì.



“Ta đang nói… đệ chừng nào thì mới có thể lớn được như vậy!”. Phong Tịch cúi đầu liếc Hàn Phác: “Uhm, nếu có một đệ đệ tuấn mỹ thật là tốt, đến lúc đó chắc chắn sẽ giống như con hồ ly đen kia, trên đường đi có mỹ nữ tự nguyện dâng tặng quần áo thức ăn, cả đời chẳng cần phải lo ăn lo uống gì!”



“Võ công cô nương cao thâm quả thật hiếm thấy, chẳng hay có thể cho biết quý danh?”.



Vị công tử áo tím quan sát kỹ Phong Tịch, bộ quần áo của cô gái trước mắt đã dính đầy bụi vàng tro đen lẫn lộn, nhìn không ra màu gì, gương mặt lấm tấm trắng đen, trên trán đeo một khối trang sức xám xịt, không rõ là vật gì, cả người thật sự không có gì đáng khen. Thế nhưng nàng lại có đôi mắt trong suốt đặc biệt tựa như một ngôi sao mọc trên đỉnh đầu, soi sáng người lữ hành bôn ba vạn lý bị hỗn loạn trong bóng đêm mờ mịt nơi hoang dã, không biết đi đâu về đâu. Ánh sáng lạnh lẽo tản ra làm người ta hoa mắt, không tự chủ được muốn nhìn thêm lần thứ hai. Đến khi nhìn lại thấy người con gái bẩn bẩn này có một khí chất phấn khởi hào hiệp, giống như một luồng gió hồng mềm mại vô câu vô thúc giữa đời thường!



“Hừ! Đại danh của tỷ tỷ ta há có thể tùy tiện cho người khác biết!”. Hàn Phác nghe vậy hừ mũi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao: “Chí ít thì các người phải xin lỗi ta trước mới đúng!”



“Hả?”. Công tử áo tím liếc nhìn Hàn Phác, nhàn nhạt lên tiếng.



“Các người khi không làm ta kinh sợ, đương nhiên phải xin lỗi ta rồi.”. Hàn Phác lớn giọng nói, có điều khi thấy ánh mắt của vị công tử áo tím đảo qua, không hiểu sao cậu nổi cả gai ốc, khí thế yếu đi vài phần.
Đó là tiếng bảo kiếm của Tiêu Giản phát ra, một tay y đã run run, tay cầm kiếm còn lại nổi lên gân xanh, hơi cúi đầu, mái tóc dài trắng như tuyết không gió tung bay.



Phong Tịch nghe thấy Hoàng Triều hỏi tung tích của Yến Doanh Châu, đùi vịt trong tay nàng lăn xuống tấm thảm trên mặt đất. Nàng kinh ngạc nhìn, không nhặt lên, cũng không ăn thêm thứ khác, ánh mắt mịt mờ si muội như phủ một tầng hơi nước, thần sắc trong đôi mắt không rõ ràng.



Hàn Phác lúc này mới cảm thấy bầu không khí bất thường, mọi động tác đều ngừng lại, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Phong Tịch, quan sát sắc mặt của nàng, không khỏi lo lắng, giật nhẹ ống tay áo còn lại: “Tỷ tỷ?”



Phong Tịch nghe cậu gọi liền ngẩng đầu nhìn, nụ cười trở nên nhàn nhạt, tỏ vẻ không có gì, nhưng Hàn Phác lại có cảm giác nụ cười ấy tựa như đã vượt thiên sơn vạn thủy, qua trăm vòng luân hồi, mang theo sự lãnh đạm nhàn nhạt hòa quyện nỗi bi ai.



“Doanh Châu!”. Hoàng Triều đứng một lúc lâu, rốt cuộc cũng buông ra một tiếng nặng nề, tay không tự chủ nắm chặt bao vải xanh, gợn sóng lăn tăn trong mắt.



“Tiểu Khê.”



“Có thuộc hạ!”. Một trong những tên đang băng bó vết thương cho những người khác đứng lên cúi đầu đáp.



“Bốn người các ngươi hộ tống bọn họ về nước.”. Hoàng Triều xoay người ra lệnh.



“Rõ!”. Tiểu Kê trả lời.



“Giản, cậu đi với ta đến Tuyên Sơn.”. Hoàng Triều lại hạ lệnh lần nữa.



“Công tử, đã lấy được Lệnh, xin Ngài hãy để cho bọn Tiểu Khê hộ tống về nước, Doanh Châu… tôi sẽ tự thăm viếng!”. Tiêu Giản cúi đầu khuyên can.



Hoàng Triều nhìn túi vải trong tay, nụ cười hời hợt phảng phất âm trầm đau khổ: “Doanh Châu trước khi đi từng nói nhất định sẽ lấy được lệnh trở về, quyết không phụ ta! Nếu cậu ấy đã không phụ ta, ta sao có thể phụ cậu ấy!”



“Công tử, lần đi này rất nguy hiểm, ngài không thể liều lĩnh…” Tiêu Giản muốn khuyên ngăn, nhưng lại bị Hoàng Triều phất tay cắt lời.



“Ý ta đã quyết, không cần phải khuyên nữa! Ngược lại, chuyến đi Tuyên Sơn này, ta muốn xem thử ai có khả năng cướp được lệnh từ trong tay ta!”. Một câu nói này của hắn vô cùng ngông cuồng ngạo nghễ.



“Tiểu Khê, ngươi hộ tống sáu người họ về đến nơi thì truyền tin cho mười người Tiêu Trì, lệnh cho bọn họ cấp tốc tới gặp ta!”. Tiêu Giản cũng không khuyên nữa, phân phó cho đám người Tiêu Khê.



“Vâng!” Tiểu Khê lĩnh mệnh, sau đó tất cả bọn họ rời đi.



“Ai!” Hoàng Triều thở dài, xoay người đi tới trước mặt Phong Tịch, cầm bao vải trong tay giơ ra hỏi: “Cô nương có biết đây là gì không?”



Phong Tịch đứng dậy, không thèm nhìn cái túi kia, ngẩng đầu lên trời, cười nhàn nhạt đáp: “Cái này không phải là Huyền Tôn Lệnh còn bẩn hơn cả ta sao?”



“Bẩn?”. Hoàng Triều không ngờ nàng bảo vật chí tôn mà người người trong thiên hạ đều muốn tranh đoạt như vậy.



“Nhiều tay người sờ qua, lại còn nhiễm vô số máu tươi, chẳng lẽ không bẩn sao?”. Phong Tịch quay đầu nhìn hắn, ánh sáng trong mắt trở nên phức tạp.



“Ha ha… Cô nương đúng là thần diệu!”.



Hoàng Triều cười, bắt đầu mở bao vải, mở đến lớp cuối cùng thì hiện ra một lệnh bài màu đen. Ngón tay hắn cầm lên, lệnh bài dài chín tấc này tỏa ra khí lạnh đến thấu xương, mặt ngoài ghi bốn chữ “Huyền Lệnh Chí Tôn”, mặt trong khắc hình một con phi long cưỡi mây lướt gió, sắc đen lóng lánh dưới ánh mặt trời.



“Đây chính là Huyền Tôn Lệnh mà năm xưa Thủy Đế diệt Bắc Hải đã lấy quặng sắt sâu đáy biển đúc nên ư?” Ngón tay Hoàng Triều chạm nhẹ, trong mắt lóe lên sự vui sướng: “Là Huyền Tôn Lệnh dài chín tấc chín phân, nặng chín cân chín lạng, Huyền Tôn Lệnh cửu cửu chí tôn ư!?”



“Chỉ có một tấm lệnh bẩn lại câu được vô số linh hồn!”.Phong Tịch nhìn miếng Huyền Tôn Lệnh đã khiến biết bao người toi mạng, nàng lạnh lùng chế giễu.



“Nàng nói có lý, thứ này quả thực rất bẩn, nhưng…” Hoàng Triều giơ lệnh lên, lệnh bài phát ra quang mang: “Nhưng trên phương diện nào đó mà nói, nó chính là thứ thần thánh nhất, bởi vì nó là thánh vật chí tôn thiên hạ!”.



“Ha ha… Huynh cũng tin rằng cái thứ này hiệu lệnh được thiên hạ sao?”. Phong Tịch cười lạnh một tiếng.



“Hiệu lệnh thiên hạ? Ha ha ha…” Hoàng Triều ngửa mặt lên trời cười to: “Thứ này thì không thể hiệu lệnh thiên hạ, con người mới hiệu lệnh được thiên hạ! Lệnh chẳng qua chỉ là một vật tượng trưng! Huyền Tôn Lệnh tượng trưng cho Hoàng đế, Huyền Mặc Lệnh tượng trưng cho vương của bảy nước! Lệnh vào tay ta, tức nghĩa ta là Thiên mệnh Hoàng đế! Còn có khả năng hiệu lệnh thiên hạ hay không là do bản thân! Là do chính Hoàng Triều ta!”



Phong Tịch lặng lẽ không nói nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng Triều đang ngửa mặt cười cuồng ngạo, quanh thân hắn tỏa ra một khí thế không gì sánh kịp, phảng phất như một kẻ khổng lồ có thể há miệng nuốt cả trời cao, chân đạp rung chuyển núi, mạnh mẽ không ai bì nổi!



Tiêu Giản kính phục nhìn chủ thượng, chỉ có người vĩ đại ngạo nghễ như thế mới có thể khiến mình cam tâm tình nguyện phò tá, chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đáng làm bá chủ thiên hạ!



Còn Hàn Phác lại há to mồm, trợn mắt nhìn Hoàng Triều, trong lòng cũng xuất hiện sự kính ngưỡng vô phần, người cuồng vọng muốn nắm hết thiên địa trong tay này cũng là người hiếm thấy duy nhất trong cuộc đời cậu!



“Tương lai bất luận huynh có nắm giữ thiên hạ được không thì cũng sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng lưu danh sử sách!”. Phong Tịch đột nhiên lo lắng than thở, trong giọng nói cũng mang chút cảm phục.



“Đương nhiên là ta!” Hoàng Triều cứng rắn đáp lại.



“A, thật là tự tin!”. Phong Tịch nghe vậy cười nhẹ nhàng: “Nhưng theo ý ta, huynh chỉ có năm phần cơ hội.”



“Tại sao chỉ có năm phần?”. Hai hàng lông mày của hắn nhướng lên.



“Nghe nói trên đỉnh núi Thương Mang có một ván cờ đang dang dở, không biết thế tử có biết không?”. Phong Tịch đưa mắt nhìn về đằng xa: “Ngoài một ván cờ đang dang dở thì còn có khắc hai câu thơ: ‘Tàn cục Thương Mang dâng mong đợi, anh hùng hội tụ đoạt chí tôn!’, thế gian truyền rằng bàn cờ và hai câu thơ ấy chính là ý trời, báo hiệu sẽ có hai vị anh hùng tuyệt thế cùng tranh thiên hạ. Nếu thế tử là một người trong số đó, vậy người còn lại sẽ tranh với thế tử hẳn phải có thực lực tương đương, như vậy huynh không phải chỉ có năm phần sao.”



“Vả lại thời loạn thế xuất anh hùng, nhìn thế cục bây giờ, người có thể đánh ván cờ này với thế tử cũng không chỉ có một người!”. Phong Tịch quay đầu nhìn thẳng vào Hoàng Triều, miễn cưỡng cười nhạt, đôi mắt nàng lóe lên trí tuệ sáng suốt, phảng phất như cả thế gian này đều chìm vào mắt: “Còn có công chúa Tích Vân với Phong Vân Kỵ, Hoa Vương với Kim Y Kỵ, công tử Lan Tức với Mặc Vũ Kỵ, ba người này đều tài trí kiệt xuất khắp thiên hạ, thế tử dám bảo bọn họ không xứng trở thành đối thủ của thế tử không? Huống hồ thế giới này rộng lớn, ngọa hổ tàng long khắp nơi, anh hùng đối địch với huynh còn nhiều lắm!”.



“Haha… Nếu như nàng nói, ngay cả năm phần ta cũng không nắm chắc, thì hai người đoạt vị chí tôn trên đỉnh núi Thương Mang căn bản không có ta!”.Hoàng Triều nghe thế không hề nổi giận, ngông cuồng cũng không giảm, vươn hai tay muốn ôm cả trời đất: “Ván cờ trên đỉnh Thương Mang ta nhất định sẽ đến xem, nhưng ta không tin cái gọi là ý trời, ta chỉ tin tưởng bản thân! Chuyện Hoàng Triều muốn làm thì nhất định phải làm được! Ta sẽ dùng chính đôi tay mình nắm giữ cả thiên hạ!”.



“Như vậy thì ta cũng mỏi mắt mong chờ, xem ai mới là người đoạt được ngôi vị chí tôn trên đỉnh Thương Mang!”. Phong Tịch cũng cười cười, thỉnh thoảng có ánh sao xẹt qua đôi mắt.



“Kẻ đứng được trên đỉnh Thương Mang chỉ có một mình Hoàng Triều ta!”. Hoàng Triều ngạo nghễ trông xuống vạn vật, hào khí vạn trượng..



“Haha… Trong mười năm lang bạt giang hồ, huynh là người kiêu ngạo tự tin nhất mà ta từng gặp!”. Phong Tịch lười biếng ngáp một cái, dắt Hàn Phác, nhìn Hoàng Triều cười thật sáng sủa, sau đó điểm nhẹ mũi chân, người bồng bềnh lui về sau: “Ta rất mong chờ kỳ tài trên đỉnh núi Thương Mang là huynh mà không phải thấy mộ của huynh ở Tuyên Sơn!”.



Trong nháy mắt, bóng dáng hai người đã biến mất.



“Đa tạ cô nương quan tâm!”. Hoàng Triều cất cao giọng nói: “Chuyện ta muốn làm, bất luận kẻ nào, bất luận thứ gì trên thế gian này đều không thể ngăn cản! Ta sẽ san bằng đường lên đỉnh Thương Mang!”.



“Ta sẽ san bằng đường lên đỉnh Thương Mang!”.



Một câu nói này vang vọng cả vùng núi hoang, thật lâu sau vẫn chưa dứt.