Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 13 :

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Trần Hạo rời khỏi, Hoàng Hiểu Long gọi một nữ giúp việc vào nói:"Cô mang bát cháo vào phòng cho Lục Triết Hy ăn rồi bảo cậu ta uống hai viên thuốc này!"



"Dạ!" Nữ hầu cúi đầu tiếp nhận hộp thuốc trong tay hắn rồi bước ra.



Còn hắn thì trầm lặng ngồi ở đó. Vừa mới thức dậy nhưng hắn lại không có tâm trạng ăn uống gì cả. Đầu óc hắn lúc này chìm đắm trong cơn mộng mị của 10 năm trước.



...



Quá khứ.



Tại một trường trung học cơ sở, vào giờ giải lao, một thiếu niên đang ngồi trên ghế đá hóng gió. Cả một khoảng sân rộng lớn, đâu đâu cũng thấy đám trẻ tụ tập chơi bời với nhau nhưng từ đầu đến cuối cậu thiếu niên kia vẫn chỉ có một mình. Người đó chính là Hoàng Hiểu Long lúc 15 tuổi. Từ ngoại hình đến tính cách của hắn khác xa với lúc trưởng thành.



Trên khuôn mặt non nớt của hắn không giấu được vẻ cô đơn. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi đến trường là hắn đều lủi thủi chỉ có một mình. Nếu ai đó hỏi lý do thì đó là vì hắn quá khác biệt so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Khác biệt về gia thế.



"Hai anh đi đâu thì đi, đừng cứ suốt ngày quanh quẩn xung quanh tôi được không?"



Hắn nói xong, hai bóng người từ bụi cây nhảy vọt ra ngay ngắn quỳ một chân xuống trước mặt hắn.



"Cậu chủ, chúng tôi phải bảo đảm sự an toàn của ngài."



Hoàng Hiểu Long ôm đầu bất lực thở dài:"Tại các anh mang bộ mặt sát khí đó nên chẳng ai chơi với tôi. Coi như tôi xin các anh đấy!"



"Nhưng..."



"Được rồi, đừng đi theo tôi nữa, lát tan học tôi tự về!"



Hoàng Hiểu Long ấm ức nói xong chạy thật nhanh đi.



"Thoát rồi..."



Chạy đến một góc khuất nào đấy, Hoàng Hiểu Long quay đầu nhìn lại thấy họ không đuổi theo nữa thì thở phào nhẹ nhõm.



"Cậu ơi... Cái này..."



Hoàng Hiểu Long nghe gọi nói nhỏ nhẹ sau lưng ngoảnh đầu lại thấy một bạn nữ sinh mảnh mai, yêu kiều còn ngại ngùng đem một vật về phía hắn.



Hắn nhận ra đó là khăn tay của mình, có lẽ lúc chạy đã sơ ý làm rơi.



"Ừm... cảm ơn cậu."



Hắn nhận lại chiếc khăn xong, cô bạn kia bờ môi mấp máy, thái độ gượng gạo như muốn nói gì đó.



"Tớ... thực ra..."



Hoàng Hiểu Long chưa hiểu chuyện gì vẫn kiên nhẫn chờ cô bạn nói chuyện.



"Tớ là Lâm Nhã học lớp kế bên... tớ biết cậu lâu rồi... tớ thích... thích..."



"Cậu thích tớ?"



Cô bạn kia còn chưa nói xong, hắn đã thản nhiên nói tiếp.



Lâm Nhã nghe xong mặt đỏ bừng bừng rồi cũng gật đầu.




"Khôngggggggg!"



Hoàng Hiểu Long ôm chặt lấy cô oà khóc.



"Chết tiệt! Nó lại tự sát!"



"Hết cách rồi, phải tự tay giết thằng nhãi này thôi!"



Một tên cầm dao tiến đến muốn đâm Hoàng Hiểu Long.



Đoàng!



Từ phía cửa tiếng súng vang lên bắn thủng đầu tên đó. Trần Hạo dẫn người tiến vào.



Bọn chúng hồn lạc phách xiêu thi nhau chạy thoát thân.



"Giết hết, không một tên nào được sống sót cả!"



Trần Hạo nói xong thì tiến đến chỗ Hoàng Hiểu Long.



Lâm Nhã dựa vào ngực hắn. Cô trút hơi thở cuối cùng nói:"Nụ cười của cậu là liều thuốc tốt nhất giúp tớ tỉnh táo trở lại..."



Hoàng Hiểu Long lắc đầu:"Tại sao cậu lại làm như vậy?"



"Tớ mệt mỏi lắm rồi... Chết là cách giải thoát duy nhất của tớ..."



Hoàng Hiểu Long không nói lời nào chỉ trào nước mắt.



"Tớ không biết... không biết chúng là xã hội đen... vì kiếm sống nên đành làm vậy... dần dần tớ mới biết... bọn chúng có thù với cha mẹ cậu nên muốn giết cậu..."



"Đó là lí do cậu tránh mặt tớ?"



"Phải... Nhưng rồi chúng cũng biết, chúng lấy điện thoại của tớ gọi cậu đến đây... Tớ muốn ngăn cản nhưng không được... kết quả..."



"Được rồi! Cậu đừng nói nữa, vết thương sẽ nặng hơn."



"Xin lỗi..."



"Cậu không có lỗi gì cả!"



Càng ngày hơi thở của cô càng yếu đi, cô khẽ mỉm cười:"Tạm biệt cậu..."



Đó là lời nói cuối cùng hắn được nghe từ cô. Lâm Nhã bất động nằm trong vòng tay hắn, cô đã chết.



"Không!!!!!"



Hoàng Hiểu Long nhìn xuống... toàn là máu tươi. Hai bàn tay cả người hắn dính đầy máu của cô... Hắn run lên:"Không..."



"Hoàng thiếu..."



Trần Hạo thấy tình hình không ổn vội tiến đến tách hai người ra. Hoàng Hiểu Long bị thương ở vai nên mất máu, còn phải chứng kiến cảnh Lâm Nhã tự sát ngay trước mặt nên đã chấn thương cả về thể chất lẫn tinh thần...