Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 15 :

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng!



Cơn dông bão qua đi để lại một khung cảnh rất tuyệt đẹp! Mây mù tan, có chút nắng chiều mong manh xuyên qua cửa sổ soi sáng một góc phòng.



Trên chiếc giường ngủ rộng lớn, Hoàng Hiểu Long khẽ nhích cơ thể ngồi dậy. Lục Triết Hy cũng nhanh chóng ngồi dậy theo.



Anh ngượng ngùng nói lí nhỉ:"Cảm... cảm ơn anh..."



Hắn mỉm cười:"Lúc vào phòng không thấy mày, tao còn nghĩ sẽ đánh gãy luôn hai tay của mày nữa đấy."



Lục Triết Hy sợ liền sợ hãi:"Tôi chỉ..."



Hắn thấy anh lo sợ như vậy thì thích thú cười rồi lắc đầu bỏ qua:"Lúc nãy uống thuốc rồi chứ? Tao thấy mày khỏe hơn nhiều rồi đấy."



Anh khẽ gật đầu.



Hắn đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi hắn ném lên giường bộ quần áo ngủ màu xanh sẫm rồi nói:"Muốn mặc đồ hay thích trần trụi như thế?"



Lục Triết Hy hơi cúi đầu:"Mặc... mặc đồ..."



Hoàng Hiểu Long giọng đùa cợt:"Vậy còn không mặc vào đi, hay muốn tao giúp?"



"K...không..."



"Lát sẽ có người vào dọn phòng, mày thấy đói thì cứ bảo người đó mang đồ ăn lên cho. Tao để mày tự do như vậy nên đừng nghĩ chuyện rời khỏi tao đấy!"



Dù hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hắn nhìn anh là cái nhìn đe dọa, anh lập tức trả lời:"Tôi... tôi sẽ không bỏ trốn hay tự sát đâu..."



"Được!"



Nói rồi hắn rời khỏi phòng. Lục Triết Hy nhẹ nhõm cầm chiếc áo ngủ lên, loại vải cotton rất dễ chịu, thoải mái. Anh còn ngửi được mùi của hắn trên chiếc áo đó. Lục Triết Hy thầm mỉm cười trong lòng.



Thật thích...



...



Buổi tối, đám người Hoàng Hiểu Long lại tụ tập ăn uống với nhau ở một nhà hàng.



Trương Hoàn nốc sạch một ly bia rồi kể lể:"Xui thật đó, sáng nay đi chơi lại gặp phải cơn mưa to khủng khiếp!!!"



Hoàng Hiểu Long:"Thế nên tôi mới bảo ở nhà."



Ba bọn họ cười đùa chuyện trò với nhau một lúc lâu.



Viên Thành:"Mà Hoàng thiếu, cậu có tình cảm với Lục Triết Hy thật sao?"



Trương Hoàn bật cười:"Làm gì có chuyện đó, đúng không Hoàng thiếu. Hắn chỉ là công cụ để cậu phát tiết thôi."



Viên Thành:"Ánh mắt Hoàng thiếu nhìn Lục Triết Hy bây giờ rất khác."



Hoàng Hiểu Long im lặng lúc lâu rồi mới trả lời:"Đúng vậy! Tôi có tình cảm với Lục Triết Hy!"



"Không thể nào!!!!"



"Tại sao vậy? Lúc đầu cậu tàn nhẫn với hắn lắm cơ mà!"



Hoàng Hiểu Long khẽ cười:"Thì là tại cái tính kiên cường, bất khuất của hắn đó. Bây giờ hắn ngoan ngoan nghe lời tôi khiến tôi rất hài lòng."
"Nhưng đây là nhà em mà!"



Lâm Tú Bình gãi đầu nói:"Thì do... nhà anh xa quá nên..."



Hắn không nói gì nhanh chóng bước xuống giường.



"Anh... bây giờ khuya như vậy anh lại muốn về sao?"



Quần áo của hắn còn nguyên, chỉ áo khoác ngoài ra được cởi ra, hắn vội vơ lấy chiếc áo vắt trên sofa rồi bước về phía cửa không nói một lời nào.



"Em đưa anh về."



"Không cần." Hắn lạnh nhạt:"Anh gọi người tới đưa về là được!"



Hoàng Hiểu Long rời đi để lại Lâm Tú Bình với gương mặt lạnh khốc.



Lâm Tú Bình gọi điện thoại, giọng tức giận:"Điều tra xem Lục Triết Hy là kẻ nào!"



...



Vệ sĩ của Hoàng Hiểu Long tới rất nhanh đã đưa hắn về tới nhà.



Hoàng Hiểu Long mở cửa phòng tiến vào. Hắn thấy Lục Triết Hy nằm ngủ say trên giường mới nhẹ nhõm yên tâm. Hắn bước lên giường, mặc dù hắn đã rất cẩn thận, nhón chân rất khẽ rồi nhưng một cử động nhỏ của hắn đã làm anh tỉnh giấc.



Hoàng Hiểu Long thấy đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của anh nhìn vào hắn. Hắn nói trước:"Ăn tối và uống thuốc rồi chứ?"



Anh giật đầu.



Hắn vuốt nhẹ tóc anh:"Tốt lắm!"



"Sao anh... về muộn vậy..."



"Hửm?" Hắn ngạc nhiên.



Lục Triết Hy vội quay mặt đi:"Không... không có gì?"



Hắn nhếch miệng cười:"Nhớ tao hả?"



Mặt anh đỏ ửng lên...



"Anh... anh uống nhiều rượu lắm hả?"



Trên người hắn nồng nặc mùi rượu.



Hắn đáp:"Ừ!"



Hắn di chuyển tay chạm vào vòng eo thon gọn của anh:"Làm đi!"



"Anh hỏi ý kiến của tôi..."



Thấy anh do dự như vậy, hắn nói:"Đúng vậy! Yên tâm đi, tao tỉnh rượu rồi, sẽ không làm mày đau đâu."



Trầm lặng lúc lâu, mãi sau anh mới nhỏ giọng trả lời:"Được..."



...