Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 18 :

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Bốp!



Một cái tát vang dội đánh lên mặt khiến Lục Triết Hy đau nhức tỉnh dậy, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ngay sau đó tóc bị người nọ giật mạnh lên.



"A..."



Lục Triết Hy thấy người trước mặt là Lâm Tú Bình, trông hắn ta vô cùng tức giận. Hai mắt hắn hậm hực nhìn anh, gằn giọng nói:"Mày là cái thá gì mà dám ngủ ở đây? Mày là cái thá gì mà được anh ấy yêu thương?"



"Buông ra..." Lục Triết Hy khua tay liên tục, cật lực giãy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân đạp anh ngã xuống sàn.



Cơ thể anh bị va đập mạnh, cả người trở nên đau nhức. Anh hiểu vì sao hắn ta lại giận dữ như vậy, đại khái gọi là đánh ghen. Xem ra hắn ta chỉ hiền lành, thân thiện ở trước mặt Hoàng Hiểu Long thôi, sau lưng thì vô cùng xảo quyệt và coi thường những người bình thường như Lục Triết Hy...



Lục Triết Hy liếc nhìn Lâm Tú Bình, cười một cách mỉa mai:"Nếu như anh thích Hoàng Hiểu Long đến thế thì sao không nói thẳng ra luôn đi... mà có nói chắc hắn ta sẽ không đồng ý đâu."



Lâm Tú Bình phát hỏa, hắn hung hăng nắm cổ áo anh:"Mày chưa hiểu rõ tình hình hiện tại của mày à? Hoàng Hiểu Long không ở đây, sẽ không có ai bảo vệ mày nữa đâu!"



Lục Triết Hy không có một chút sợ hãi, nhìn lại hắn một cái nhìn thách thức.



Lâm Tú Bình cười nham hiểm:"Phải rồi, nhờ tính cách kiên cường này của mày mà được Hoàng Hiểu Long để ý. Để tao xem mày kiên nhẫn chịu đựng được đến đâu."



Nói xong hắn lại giáng cho anh một cái tát...



Luận về sức lực thì có thể Lục Triết Hy sẽ hơn nhưng hiện tại chân anh không thể di chuyển được nên không thể tránh cái tát đó.



Một lần nữa bị đánh gục xuống sàn, Lục Triết Hy cật lực bò ra phía cửa. Lâm Tú Bình thích thú nhìn anh chật vật một lúc rồi hắn bước tới giẫm mạnh chân lên bàn tay của anh.



"AAA..."



Mặc dù các khớp xương chưa bị gãy nhưng Lục Triết Hy vẫn cảm thấy đau kinh khủng.



"Ở bên ngoài vẫn có người nên tao không thể để mày ra ngoài được. Mày có thể hét lên như thế, nhưng..."



Lâm Tú Bình giơ màn hình điện thoại lên trước mặt Lục Triết Hy.



Lục Triết Hy bất chợt im bặt lại. Một dự cảm không lành xuất hiện, anh run rẩy:"Tại sao anh..."



"Mày biết đây là ai chứ?" Hắn cười khẩy.



Trên màn hình điện thoại là ảnh của Trình Dương Lạc, chỉ là tấm hình chụp chân dung bình thường thôi nhưng anh dường như đã đoán được ý đồ của hắn:"Anh đã làm gì cậu ấy?"



"Tao chưa có làm gì hết. Tao rất ngưỡng mộ tình bạn của bọn mày đấy. Sau khi Trình Dương Lạc đột nhập vào bệnh viện để cứu mày ra nhưng không thành thì Hoàng Hiểu Long đã gọi cho cha của Trình Dương Lạc, ép buộc hắn phải ra nước ngoài sống. Hiện tại thì Trình Dương Lạc đang làm nhân viên cho công ty của cha tao."




"Em là Lucie Ludwig. Bữa tiệc này được chuẩn bị cho cuộc gặp mặt giữa hai ta đấy."



"Ồ!"



"Thật ra nè, em..."



Lucie Ludwig đang nói dở thì Trần Hạo sắc mặt lo lắng chạy vào. Anh có chuyện gì muốn nói với Hoàng Hiểu Long nhưng có chút lo ngại.



Hoàng Hiểu Long thấy thế thì đi qua mặt Lucie Ludwig đến chỗ Trần Hạo hỏi:"Có chuyện gì sao?"



Trần Hạo vội vàng nói:"Xin lỗi Hoàng thiếu, có làm cản trở cuộc nói chuyện của hai người không?"



"Không."



Trần Hạo lúng túng nói:"Thật ra... tôi vừa mới nhận được cuộc gọi từ Viên Thành, cậu ta nói... Lục Triết Hy ngã cầu thang phải vào viện rồi..."



"CÁI GÌ????"



Ly rượu trong tay Hoàng Hiểu Long rơi xuống đất đến "xoảng" một tiếng...



Bao nhiêu con mắt nhìn về phía họ.



"Hoàng thiếu gia, có chuyện gì vậy?"



Lucie Ludwig cũng đến gần hỏi:"Hoàng thiếu, anh sao vậy?"



Hoàng Hiểu Long không nói một lời chạy thẳng đi.



Lucie Ludwig kinh ngạc gọi lại:"Hiểu Long..."



Hoàng Hiểu Long mặc kệ tất cả, hắn vẫn không dừng chân lại. Trần Hạo chạy theo:"Hoàng thiếu, bây giờ tính sao?"



"Sao chăng gì nữa! Về Thiên Tân." (Một trong những thành phố lớn của Trung Quốc)



"Nhưng... cậu phải gặp mặt..."



"Tôi mặc kệ! Mạng sống của người tôi yêu quan trọng hơn!"



...