Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 21 :

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Lục Triết Hy nhoài người tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng. Lại nữa! Lại cơn ác mộng đó!



"Hộc... hộc..."



Anh thở mạnh, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi.



Sao lại như vậy?



Anh có một linh cảm chẳng lành về chuyện sắp xảy ra. Anh sợ, rất sợ Hoàng Hiểu Long sẽ vứt bỏ mình.



"Không... không có chuyện đó đâu... Bình tĩnh, sẽ không sao cả..." Anh ngồi thu mình lại, hai tay đan vào nhau ôm chặt lấy bả vai đang run rẩy và miệng không ngừng lặp lại câu nói đó để an ủi bản thân.



Mấy giờ rồi? Sao anh ấy không quay lại...



Cạnh! Một âm thanh vang lên khiến anh giật mình.



Lục Triết Hy nhìn cánh cửa phòng bị mở tung ra không biết từ bao giờ nhưng không thấy ai xuất hiện cả...



"Trần Hạo, là anh sao?"



Không thấy ai trả lời.



"Hay là anh, Hiểu Long?"



Dần dần, nỗi sợ trong anh lại tăng lên gấp bội khi anh nhìn xuống giường...



Sau đó...



Con ngươi trong mắt anh co rút dữ dội, gương mặt anh tràn ngập sự khiếp sợ.



Chưa kịp thốt lên thì một kẻ vốn chờ sẵn ở dưới đó lao lên, một tay bóp cổ anh, một tay đem khăn tẩm thuốc mê bịt kín mặt anh.



"Ưm..."



Đầu óc anh trở nên mơ hồ, mệt mỏi. Anh bất lực nhắm mắt lại... sau đó thì không nhìn thấy gì nữa...



...



Trần Hạo tâm trạng nhức nhối bước ra từ phòng phẫu thuật.



Chết tiệt! Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì chứ?



Anh bực tức, trong lòng chửi thề một câu. Hôm nay, từ sáng đến trưa anh đã thực hiện liên tiếp bốn ca phẫu thuật. Bộ trang phục anh mặc dính đầy máu tươi. Anh vào nhà vệ sinh rửa tay rồi thay đồ.




Vệ sĩ đáp lại:"Nói thì dễ lắm!"



Tên còn lại:"Chuyện chưa xong đâu!"



Hai tên kia định xông vào đánh tiếp nhưng...



"Đủ rồi, dừng lại đi!" Lucie Ludwig hớt hải chạy tới đứng chắn trước hai tên vệ sĩ và Hoàng Hiểu Long:"Về thôi, đừng gây chuyện nữa!"



Vệ sĩ:"Tiểu thư, cô không thể khiêm nhường như vậy được. Hắn ta vì một gã đàn ông không ra gì mà từ chối cô. Chuyện này để lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của cha cô..."



Hoàng Hiểu Long nghe được câu đó, cơn tức giận lại bộc phát, máu nóng dồn hết lên nào. Hắn rống lên.



"MÀY NÓI AI KHÔNG RA GÌ?"



Lửa giận mù mắt, hắn cứ thế giơ nắm đấm lên lao tới, nhưng cứ tốc độ như vậy thì hắn sẽ đánh trúng Lucie Ludwig.



"Tiểu thư! Mau lùi lại!"



Tên vệ sĩ không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên.



Rất may, Viên Thành và Trương Hoàn đã kịp thời xuất hiện cản hắn lại.



"Hoàng thiếu, cậu bình tĩnh đi."



"Buông tôi ra, tôi phải đập chết nó!" Hắn điên cuồng gãy giụa.



"Chuyện đó... để sau đi, quan trọng hơn..." Sức lực của hắn quá kinh khủng, hai người mỗi người giữ một cánh tay hắn mà cảm thấy vô cùng khó khăn!



Viên Thành nói:"Quan trọng hơn là... LỤC TRIẾT HY MẤT TÍCH RỒI!"



Như sét đánh ngang tai, Hoàng Hiểu Long khựng người lại một lúc lâu. Mãi hắn mới run run hỏi lại:"Anh nói cái gì?"



Viên Thành đáp:"Thực ra... tôi chưa rõ tình hình lắm, vừa mới nghe Trần Hạo nói như vậy..."



"ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TÔI!!!" Hắn gào lên!



Trương Hoàn nói:"Chúng tôi đùa cậu làm gì. Tạm dừng việc đánh đấm vô nghĩa này đi! Mau tới chỗ Trần Hạo thôi!"



Không... không thể nào! Triết Hy... Cầu xin ông trời! Cầu xin người ngàn vạn lần đừng để Lục Triết Hy của tôi xảy ra chuyện gì!!! Cầu xin người!!!



Hắn lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu, chỉ mong rằng Lục Triết Hy vẫn còn được bình an...