Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 8 :

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Hơn mười chiếc xe hơi với tốc độ tức thời thi nhau phóng như bay trên sàn đua rộng lớn.



"Không ổn rồi..." Trương Hoàn ngồi trên ghế quan sát chờ đợi trong lo lắng.



Viên Thành thoải mái nốc một ly bia lạnh:"Tôi nói là Trần Hạo sẽ về nhất có sai được đâu!!!"



Trong số hơn mười chiếc xe đua đó có Trần Hạo và Hoàng Hiểu Long tham gia. Và cuộc đua kết thúc, xe của Trần Hạo về nhất, Hoàng Hiểu Long về nhì.



"Thắng rồi!!!" Viên Thành sung sướng hò reo. Trái lại thì Trương Hoàn xị mặt ủ rũ. Bọn họ cá cược với nhau xem ai về nhất.



"Đưa tiền đây!" Viên Thành cười hả hê chìa tay ra. Trương Hoàn ấm ức rút ra một khoản tiền không nhỏ đập mạnh vào tay Viên Thành...



"Cảm ơn nhé."



"Tôi sẽ phục thù!" Trương Hoàn nghiến răng nói.



...



Một lúc sau, Trần Hạo và Hoàng Hiểu Long quay lại ghế ngồi.



Trương Hoàn lên tiếng:"Trần Hạo, tôi thấy anh có hay đua xe nhiều lắm đâu, sao có thể thắng Hoàng thiếu được chứ?"



Trần Hạo nhếch miệng:"Chịu, may mắn chăng?"



Hoàng Hiểu Long nói:"Không phải đâu, Trần Hạo rất có tài đua xe, chỉ là thường ngày không có thời gian thôi."



"Trời ạ, Hoàng thiếu, cậu nói sớm thì tôi đỡ phải mất 5000 CNY rồi!!!" Trương Hoàn vẻ mặt than thở...



Viên Thành hí hửng rót 4 ly bia nói:"Mừng chiến thắng của chúng ta nào!"



Trần Hạo nói:"Nhờ tôi mà cậu kiếm được tận 5000 CNY à? Phải có phần của tôi nữa chứ nhỉ?"



Viên Thành sững sờ nói:"Trần Hạo... anh lớn tuổi rồi chấp gì lũ chúng tôi làm gì???"



"Thằng khôn lỏi!" Trường Hoàn liếc nhìn Viên Thành không chút cảm tình.



...



Cả bốn người ăn uống nhậu nhẹt lúc lâu thì điện thoại Viên Thành reo lên. Viên Thành nghe điện thoại một lúc sau đó nói:"À, Hoàng thiếu, người giúp việc nhà cậu gọi tới cho tôi."


Đúng lúc đó cũng có vài người chạy vào, họ nhìn về phía Trình Dương Lạc gọi:"Thiếu gia!"



"Đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi..."



Trình Dương Lạc chưa nói xong đã bị vệ sĩ dùng sức kéo ra ngoài.



"Các người làm gì vậy? Phải cứu cậu ấy! Buông tôi ra!" Trình Dương Lạc liên tục gào thét.



Trần Hạo cười ôn hòa:"Trình thiếu gia, là tôi gọi người của cậu tới đón cậu, mời cậu về cho!"



"Không!"



Vệ sĩ của Trình Dương Lạc nói:"Xin lỗi Hoàng thiếu gia... Cậu chủ nhà tôi gây phiền phức cho ngài rồi. Mong ngài lượng thứ..."



Hoàng Hiểu Long vẫn sắc mặt tối tăm không nói lời nào. Trần Hạo nói:"Được rồi, đưa cậu ta về đi!"



"Vâng!"



Mặc dù Trình Dương Lạc có gào hét, vung tay vung chân giãy giụa cũng bị vệ sĩ kéo về...



"CHẾT TIỆT! HOÀNG HIỂU LONG, SẼ CÓ NGÀY ANH PHẢI HỐI HẬN, SẼ CÓ NGÀY TÔI ĐẬP ANH NHỪ ĐÒN!!!"



Tiếng hét dần xa dần rồi biến mất, trong phòng bệnh yên ắng, tĩnh mịch vô cùng.



Hoàng Hiểu Long từ trên cao nhìn xuống thân thể yếu ớt đang run lên vì sợ hãi kia, cất giọng nói:"Tình bạn cao đẹp thật!"



Lục Triết Hy biết câu nói đó chẳng mang tính khen gợi gì, đó là lời đe dọa lạnh buốt sống lưng.



Anh dập đầu quỳ gối trước mặt hắn, giọng khản đặc:"Xin anh... anh muốn làm... làm gì tôi cũng được... nhưng... xin anh hãy... hãy tha cho cậu ấy..."



Hoàng Hiểu Long tung cước đạp vào vai khiến anh ngã sấp trên sàn. Hắn cũng nhấc chân không thương tiếc giẫm lên lưng anh:"Tao còn chưa tính cái vụ mày dám tự sát đâu đấy!"



Lực ở chân hắn ngày càng mạnh, lồng ngực bị đè chặt trên sàn khiến anh hô hấp cũng khó khăn:"Tôi... tôi sẽ không... sẽ không bao giờ làm thế nữa... Xin anh..."



Mắt đã phủ một tầng hơi nước, anh khẽ nhắm mắt làm những giọt nước tuôn ra trên khóe mi chảy ròng ròng xuống cằm.



"Xem ra không tự tay dạy dỗ mày đàng hoàng thì không được mà!"



...