Thả Tuý Phi Thương

Chương 8 :

Ngày đăng: 17:16 19/04/20


Sau khi an bài xong hậu sự của mình, Nguyên Thần Khanh nhờ Tiễn quản sự một tháng sau phái người đến Tĩnh Khê sơn đón hài tử vừa lâm bồn, rồi một thân một mình đến Tĩnh Khê Sơn.



Phong cảnh Tĩnh Khê sơn rất đẹp, dưới chân núi lại có suối nước nóng, mỗi năm Nguyên Thần Khanh đều đến nơi này tái khám, bởi vì tâm tình không tốt, nên cũng không cảm thấy phong cảnh ở đây có gì đặc sắc, giờ nhìn lại chỉ cảm thấy hết thảy đều rất tươi đẹp, tâm tình cũng vui sướng hơn mấy phần.



Đường núi ở Tĩnh Khê Sơn gập ghềnh, Nguyên Thần Khanh ngồi xe ngựa lên núi, bởi vì Tiết Bất Nhị không thích bị người khác biết chỗ ở, nên đến một địa điểm gần đó, y liền cho xa phu li khai, tự mình đi dọc theo đường mòn lên núi. Lên núi xong lại phải men theo đường mòn xuống sơn cốc, đoạn hành trình này bình thường chỉ đi mất hai canh giờ, nhưng hiện tại vác theo một cái bụng to, đi đứng không tiện, chỉ mới đi được mấy bước đã thở hồng hộc, phải ngồi xuống nghỉ ngơi dưới gốc cây.



May mắn là trước khuya đã xuống được đáy cốc.



Nhà tranh dưới đáy cốc chính là chỗ ở của Tiết Bất Nhị. Nguyên Thần Khanh đi đến gần đó, gọi một tiếng, liền nghe thấy có người trong suối nước nóng ứng thanh.



Y đi qua thì thấy Tiết Bất Nhị đang ngồi xổm trên suối nước nóng, trùm một cái khăn ướt sũng lên mặt một nam nhân ngồi trong mộc dũng giữa suối nước nóng.



Bộ dáng nam nhân tựa như đang ngủ, để mặc hắn che đi mũi miệng của mình.



Nguyên Thần Khanh nhìn nhìn Tiết Bất Nhị, nói: “Đây là bệnh nhân của ngươi?”



Tiết Bất Nhị nhăn mặt nói: “Phải a, cứu được một bạch nhãn lang (kẻ vong ơn), vốn nghĩ hắn sẽ có tiền, ai ngờ một văn tiền cũng không có, còn điểm tử huyệt của ta, nếu trong vòng nửa tháng ta không dùng thuật đao khuê thay đổi dung mạo của hắn, mệnh của ta cũng không thể bảo đảm”



“Thay đổi dung mạo?”



Nguyên Thần Khanh kinh ngạc nhìn nhìn khuôn mặt ẩn dưới lớp khăn ướt sũng, khăn ướt rất mỏng, vẫn có thể nhìn ra đường nét của nam nhân không tệ, cho dù không phải là nam tử tuấn mĩ nhất thì cũng hơn người bình thường rất nhiều.



“Đúng a, gặp phải một thằng điên muốn phá huỷ dung mạo xinh đẹp của mình để biến thành thường nhân” Tiết Bất Nhị lắc lắc đầu, dùng nước nóng rửa tay, lại dùng khăn trắng bên cạnh lau sạch bọt nước trên tay, “Đừng nhắc đến hắn nữa, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào? Theo thư của ngươi viết thì ngươi bị người khác hạ dược… Đây chính là bệnh chứng do quả sinh tử trong truyền thiết gây ra sao?”



Ánh mắt Tiết Bất Nhị rơi xuống cái bụng như cái trống của Nguyên Thần Khanh, vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến sự xấu hổ của Nguyên Thần Khanh giảm bớt mấy phần, lại không khỏi thầm đoán kì thật Tiết Bất Nhị hẳn đã sớm cười vỡ bụng.



“Phải. Nếu có thể, liệu ta có thể nhìn thấy hài tử trước khi chết không?” Nguyên Thần Khanh nhẹ giọng nói.



Kì thật tình cảnh chết trong lúc mổ bụng này y đã sớm tưởng tượng hơn ngàn lần, lúc đầu còn thấy đáng sợ, nhưng về sau tâm trạng dần dần bình ổn lại, chỉ thấy việc này vạn vạn không thể để người khác biết, nếu không bản thân không phải là nữ tử mà lại chết do khó sinh, thật sự là mất hết mặt mũi nam nhân, nhưng đến cuối cùng cũng không để tâm đến những chuyện này nữa, trong lòng chỉ nghĩ đến hài tử trong bụng, nghĩ đến tiểu hài nhà khác vừa ra đời đã có mẫu thân thương yêu, mà y lại buông tay ra đi.



Hài tử của y thật đáng thương, vậy mà y lại còn cố chấp muốn sinh nó ra, làm nó phải chịu tội trên thế giới này.



Nguyên Thần Khanh đột nhiên phát hiện mình thật là một người tàn nhẫn. Tất thảy những gì y làm đều là do y tự đoán, chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác – cho rằng hài tử cũng là một sinh mệnh nên cố chấp muốn sinh nó ra, mà nay khi bản thân phải li khai hài tử rồi, lại cảm thấy hài tử vô cùng đáng thương.



Kì thật y thật sự là một người ích kỉ. Li khai Tiêu Viễn Tuấn, cũng bởi vì cho rằng hắn là ngươi không thể yêu ai lâu bền, cuối cùng vẫn sẽ quên y.



Y từng ích kỉ tưởng tượng, Tiêu Viễn Tuấn sẽ nhớ y cả đời, đời này rất khó yêu lại người khác… Nhưng đó không phải là thực tế. Thâm ái như vậy, y chưa từng thấy qua. Phần đông những gì y thấy là xương cốt thê tử còn chưa lạnh, trượng phu đã cưới người khác. Hơn nữa, Tiêu Viễn Tuấn từ chín tuổi đã biết uống rượu hoa (kĩ viện á), nên cũng không thể vì một người đã chết mà quyến luyến cả đời.



Y cũng sớm biết mình không phải là người may mắn đó.



May mắn chỉ thuộc về rất ít người, nhưng tuyệt đối không phải là y. Nhiều năm liên tục không tìm thấy ‘Trầm Hương mặc liên’ thì y đã biết rõ.



“Nếu đao của ta đủ nhanh, ngươi có thể nghe thấy tiếng khóc của nó, thậm chí còn có thể nhìn thấy mặt nó” Tiết Bất Nhị nhìn ánh mắt của y, bình thản nói.







Từ lúc tỉnh dậy sau khi ngất xỉu do đọc phong thư kia, Tiêu Viễn Tuấn vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng hốt. Trước mắt vẫn là lá thư bị hắn xé nát, chỉ cần nhìn thấy bút tích trên đó liền khiến tim hắn nhức nhối đau đớn:



“Lúc hồng nhạn bay đến, hẳn đã là tử kì. Non cao nước xa, không cần phải tìm ta nữa. Chỉ mong kiếp sau còn duyên phận, có lẽ được tái hợp…”



Kiếp sau có duyên?



Kiếp này có duyên mà còn bỏ lỡ, hắn còn có thể xa cầu kiếp sau sao?



Tên lừa đảo này, tên lừa đảo này… Rõ ràng nói phải nắm tay bên nhau cả đời, thì ra là nói dối lừa hắn, y căn bản chính là… Căn bản từ đầu đã lừa hắn, y thậm chí có lẽ chưa từng yêu hắn. Uổng cho hắn từng vì y thích mình như thế mà mừng thầm, vì không thể yêu y như y yêu hắn mà hổ thẹn, vì y mà ảo tưởng ra đủ loại tương lại tốt đẹp…
Nhớ đến người kia phóng túng, tuỳ tiện làm bậy, nhưng có lúc lại rất chu đáo, Nguyên Thần Khanh không khỏi mỉm cười, bảo bảo cử động trong bụng, y cảm thấy hình như chân cũng mềm nhũn, may mắn, Yến Thanh Dương phát hiện vẻ mặt y cổ quái, khi y sắp ngã, đã nhanh chóng đỡ lấy y.



“Ngươi… có phải sắp lâm bồn không…” Yến Thanh Dương nhìn vạt áo ướt đẫm của y, do dự nói.



Nguyên Thần Khanh hàm hồ ậm ừ một tiếng, sắc mặt tuy đầm đìa mồ hôi, lại tràn đầy vui sướng.



“Vậy muốnbáo một tiếng với Vĩnh An Vương không? Dù sao chuyện lớn như vậy…”



Nguyên Thần Khanh lắc lắc đầu, chậm rãi nằm xuống giường, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn.



Yến Thanh Dương nhìn thấy y không phản đối, không biết phải làm như thế nào mới phải, vội vàng ra ngoài gọi hạ nhân.



Nếu bị Tiểu Tuấn biết…



Vạn nhất… Vạn nhất bản thân phát bệnh…



Nguyên Thần Khanh muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng không thể bật ra thanh âm, mấp máy môi, cũng chỉ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Hạ phúc căng chướng khiến y khó chịu, y nửa chống người ngồi dậy, nhưng tay đã không còn khí lực, chỉ có thể chậm rãi yếu ớt nằm lại giường, ruột gan đảo lộn, chỉ nghĩ đến người nọ, nghĩ đến vẻ mặt khi người đó biết nguyên nhân y li khai, nghĩ đến khi hắn gặp được hài tử thì sẽ thế nào.



Thì ra… Y rất nhớ hắn…



Cố chấp phải li khai hắn, cũng chỉ vì lo lắng hắn không yêu mình, nếu thật sự vô tình với hắn, cần gì phải quản hắn rốt cuộc nhìn mình như thế nào?



Có lẽ y thật sự sai rồi.



Rất muốn… rất muốn gặp hắn… Nguyên Thần Khanh cắn chặt hàm răng, thầm nghĩ nhanh sinh hài tử ra, nhanh về gặp người kia, nhưng y càng nóng lòng thì thai nhi trong bụng lại càng không có động tĩnh.



Mà lúc này, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực cũng dần dần lan khắp toàn thân, dường như so với đau đớn lâm bồn còn sâu hơn.



Có lẽ … Y thật sự sắp chết!



Tuyệt vọng như một tảng đá đè nặng lên ngực y, khiến y gần như không thở nổi, Yến Thanh Dương nắm chặt tay y, bắt y kiên trì cố gắng.



Kiên trì… Y cũng rất muốn kiên trì a…



Nhưng … Khó như vậy.. khó như vậy…



Nguyên Thần Khanh kéo ra một chút tươi cười cực kì khó coi: “Thanh Dương … ta… ta sợ là…”



Y sợ là không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, nếu y chết, hài tử trong bụng cũng rất khó sinh ra, nói không chừng sẽ chết vì nghẹn thở.



“Ngươi.. ngươi dùng dao… mổ bụng ta ra…”



“Đừng nói bậy!” Yến Thanh Dương gầm lên một tiếng, Nguyên Thần Khanh trước giờ chưa từng thấy hắn nổi giận, tuy đau đến sức lực toàn thân đều mất hết, cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.



Đôi mắt Yến Thanh Dương ngấn lệ, nói: “Coi như không phải vì ngươi, thì vì người yêu ngươi, ngươi cũng nên cố gắng.”



Viễn Tuấn? Y còn có thể gặp lại Tiêu Viễn Tuấn sao? Y si ngốc nghĩ, trong bụng lại quặn đau.



Cho đến bây giờ, y mới chịu thừa nhận là bản thân đã sai. Từ đầu đến giờ, y căn bản chưa từng để người kia ở trong tim, nghĩ là, đây chỉ là một trò chơi, không thể trả giá chân tâm.



Nếu không phải bản thân tuỳ hứng, y có thể gặp lại Tiểu Tuấn đi…



Vẻ mặt lo lắng của Yến Thanh Dương dần dần nhạt nhoà trước mắt, y cảm thấy hạ thể không ngừng chảy máu, như muốn rút cạn máu toàn thân, trước mắt y tối đen, bất tỉnh nhân sự.