Thái Giám
Chương 10 :
Ngày đăng: 04:41 19/04/20
Hạ Vô Ưu không hề biết mình đã trở thành một công cụ để cá cược, đợi tất cả mọi người ly khai liền tức tốc đi vào bên trong Cẩm Tú các- nơi này không có được che kín như nơi ở của những vị phi tử khác. Vốn tưởng rằng sẽ thấy Tiêu Ngữ ngồi ở trước bàn hoặc quỳ trên mặt đất, nhưng không ngờ phòng trong lại không có một bóng người, trống ngực đập kịch liệt, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là: Kẻ nô tài hỗn trướng Tiêu Ngữ kia chẳng lẽ đã chạy trốn.
“ Hảo, thật quá hỗn trướng, đến nước này rồi còn dám bỏ trốn, khẽ lẩm bẩm, có dũng khí, để trẫm xem bây giờ ngươi có thể trốn ở chỗ nào”. Vừa muốn gọi Y Đức vào, chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc phía sau tầng tầng lớp lớp sa liêm: “ Hoàng thượng, nô tài ở đây”.
Hạ Vô Ưu sửng sốt, nhanh chóng tiến lên vài bước vén mấy tầng sa liêm, chỉ thấy Tiêu Ngữ cả người nằm ở trên giường, quan sát kỹ lưỡng đôi mắt cái mũi và cái miệng, cho dù thế nào thì trong mắt quân vương cũng chỉ thấy một bộ dang thảm thương. Hắn trong lòng không hiểu vì sao lại xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn, nô tài kia đã làm cho hắn mất ăn mất ngủ suốt hai tháng qua, cuối cùng cũng chịu ở chỗ hắn có thể nhìn thấy được, muốn trốn một lần nữa cũng không thể.
Chậm rãi ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú cũng có vài phần anh tuấn của người kia, Hạ Vô Ưu không khỏi cười nói: “ Cuối cùng trẫm đã có thể nhìn rõ ràng dáng vẻ của ngươi, lại đây, nói cho trẫm biết, ngươi nằm ở đây làm gì vậy?”
Tiêu Ngữ không nói được lời nào yên lặng chịu đựng, trong lòng đối với chuyện sắp xảy đến tràn ngập sợ hãi, thế nhưng hắn một chút cũng phản kháng không được. Kỳ thực, Hạ Vô Ưu không có chuẩn bị bất cứ hình cụ nào cũng là nằm ngoài suy đoán của hắn rôì, hắn hiểu rõ chủ tử là người không hề có chút lương tâm đúng hơn là độc ác. Trong lòng thầm cầu khẩn, chỉ mong hoàng thượng có thể cảm thấy thoải mái trong một đêm này, làm cho hắn bớt chút đau đớn, nếu làm xong thì ban thưởng tử cũng đừng có để cho bọn thị vệ hành hạ lăng nhục, đó chính là kết cục tốt nhất. Ngay lúc đó, hai bên mông bị tách xa nhau, hắn không khỏi toàn thân căng thẳng, chỉ cảm thấy một cây cọc gỗ mạnh mẽ bị cắm vào hậu huyệt, một cơn đau đớn lập tưc lan tỏa toàn thân. Hắn tuy rằng mím chặt môi nhưng cũng không nhịn được vì đau đớn mà hét lớn, hai tay nắm chặt vào cái nệm gấm trước mặt, nhưng một chút tác dụng cũng không có, cây cọc gỗ ở chỗ hậu huyệt không ngừng đi sâu vào bên trong, hắn càng ngày càng đau nhức, càng ngày càng đau nhức, trước mắt là một khoảng không mơ hồ, đến khi trên cái nệm gấm xuất hiện vết nước đọng, hắn mới giật mình nhận ra mình đã đau đến mức phải rơi lệ.
“ Thả lỏng ra, ngươi cứ như vậy thì đau đớn là đúng rồi”. Hạ Vô Ưu nhẹ nhàng cắn lên vành tai Tiêu Ngữ, dụng ý là muốn phân tán sự chú ý của hắn, Tiêu Ngữ căng thẳng làm cho hắn cũng không vào được, dũng đạo chật cứng ương ngạnh không thông cự tuyệt sự câm nhập của hắn, làm cho những chỗ tiếp giáp nơi nào cũng đau, nhưng Tiêu Ngữ lại không giống với những luyến sủng khác của hắn, hắn là một thái giám, khả năng khoái hoạt trong chuyện ấy đã không còn, thực sự là không còn cách nào có thể phân tán sự chú ý để giúp hắn thả lỏng, chỉ có tìm kiếm chỗ mẫn cảm khác, Suy nghĩ một chút, bỗng nhiên có một chút yêu thương, trong lòng tự trách mình đã quá nôn nóng, lần sau nhất định phải chuẩn bị cao dùng để bôi trơn hậu đình.
Cảm nhận được Hạ Vô Uư đã dừng lại cuộc tấn công mãnh liệt, Tiêu Ngữ cuối cùng cũng có thể thở hắt ra những âm thanh vẫn nghẹn ở trong lòng, nhất thời thả lỏng, cuối cùng lại bị con mãng xà hung ác đâm thẳng vào hậu đình, thoáng cái đã đi đến tận sâu bên trong, không hề phòng bị hắn thét lên một tiếng hét chói tai sau đó lại lập tức cắn vào tay mình: Không thể thốt ra, không thể, không thể khơi gợi thêm dục vọng trong hoàng thượng, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, hắn đau khổ chống đỡ, hắn không nghĩ rằng mình là như vậy, cho dù rơi nước mắt vẫn cố cắn răng kiên cường chống đỡ lại là mình, đã làm cho vị quân vương không gì có thể xâm nhập vào tận sâu đáy lòng lại xuất hiện một loại tâm tư đặc biệt.